Chương 129: Thuốc đắng dã tật.

2.4K 208 3
                                    

"Mọi người yên lặng một chút, vị này chính là Tư nghiệp đại nhân mới nhậm chức. Hắn họ Sở, chính là tân khoa Trạng Nguyên Lang, Đại Ngụy chúng ta từ khi khai triều tới nay lần đầu tiên có được một vị Tam Nguyên Cập Đệ! Mọi người vô cùng may mắn, mới có thể được Trạng Nguyên Lang tự mình dạy dỗ, sau này, mọi người cần phải nỗ lực tiến học, vạn lần không thể lại gây chuyện thị phi, tăng thêm rắc rối. Kế tiếp, mọi người hãy nghe Sở tư nghiệp dạy bảo đi."

Sau khi Uông Tế tửu nói xong, liền trở về xử lý sự vụ, còn lại, vẫn phải do Sở Từ tự mình tới giảng.

"Chào các vị, ta là Sở Từ. Hôm nay có thể đứng ở Quốc Tử Giám cùng mọi người giao lưu một vài điều, thật là bội phần vinh hạnh. Quốc Tử Giám chúng ta chính là một học phủ tối cao của quốc gia, có thể trở thành học sinh ở đây, nói vậy mọi người đều có chỗ hơn người, tiếp theo, ta sẽ điểm danh từng người, đọc đến tên người nào thì hãy bước lên trên đài, cùng mọi người nói một chút, ngươi có sở trường gì."

Sở Từ mỉm cười nhìn lướt qua lớp bên kia, ngoại trừ những học sinh cá biệt không ra sân, những người khác đều trừng mắt như con chó ngốc, hoàn toàn không nghĩ tới, thư sinh ôn tồn lễ độ hôm qua, thế nhưng sẽ là Tư nghiệp đại nhân! Hơn nữa hắn còn muốn điểm cái gì danh? Bốn người Khương Tứ Lang bọn họ lúc này còn ở học xá ngủ ngon đó!

Sở Từ cúi đầu đang muốn điểm danh, chợt thấy bên trong đám người, có một người thân mình như mèo đang được che chắn yểm hộ bởi những người khác lặng lẽ trốn đi. Hắn không có lộ ra, bởi vì hắn biết người này đi làm gì.

Ngoại viện Quốc Tử Giám tổng cộng 262 tên học sinh, dựa theo 30 người một ban, tổng cộng chia làm chín ban. Chín ban này chỉ định một người Tiến sĩ, một người trợ giáo cùng một người Học chính hoặc Học lục. So sánh với việc giảng dạy một số nơi ở hiện đại mà nói, điều kiện dạy học ở đây đã rất tốt.

Ngoại trừ ba vị tiên sinh, mỗi ban đều có chuyên gia phụ trách tất cả sự vụ liên quan đến sinh hoạt hằng ngày của bọn họ, cũng tương đương với quản lý viên ký túc xá, chẳng qua bởi vì bất nhập lưu*, cho nên căn bản là không có chức quan, chỉ có thể xem như nhân viên tạm thời.

*Bất nhập lưu: Quan là do triều đình điều phái, lưu ở trong, ăn bổng lộc của triều đình; Lại là quan địa phương chiêu bộ, lưu ở ngoài, bổng lộc do quan địa phương phát. Có thể hiểu là không chính thức.

Chín ban này tên rất là bình thường, chính là dựa theo Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm tới xếp hạng. Nội ngoại hai viện cũng có chế độ lên chức, phùng ba mỗi tháng thi thử một trận lớn, sẽ dựa theo thành tích tới tiến hành điều chỉnh. Nói như vậy, người đi lên vẫn là tương đối ít.

"Giáp ban Phùng Mạch." Sở Từ bắt đầu điểm danh, người bị gọi tên có chút lo lắng, nhưng vẫn là tiến lên.

"Phùng Mạch, mời ngươi nói một câu ngươi có sở trường gì đi." Sở Từ vô cùng thân thiết, nhìn Phùng Mạch bước lên trước đài.

"A, này... Cái này..." Phùng Mạch ấp úng, không biết nói cái gì đó mới được.

Người trong nước trước nay giáo dục, chính là lấy khiêm tốn làm chủ, mọi người đã quen hạ thấp bản thân, muốn y ở trước công chúng khen bản thân mình, không khác là mèo khen mèo dài đuôi, nói ra đi ngoài không khỏi làm người nhạo báng.

[Edit][1 - 200]  Xuyên Qua Cổ Đại Làm Phu Tử.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ