Phòng bệnh vắng lặng lạ thường, chỉ có tiếng bíp lạnh lùng của thiết bị y tế. Ông cụ Kim chậm rãi mở mắt ra, nhìn bên giường trống rỗng thì lại quay đầu lại, yên lặng nhìn vách tường trắng trong viện.
Dịch thốc hơi lạnh, cánh tay được truyền nước và nửa người cũng trở nên lạnh ngắt, ông cụ Kim cố gắng hết sức với lấy điện thoại.
Cơ thể ông cụ cứng đờ, cánh tay dường như không nghe theo lời ông, ông cụ Kim cử động người, cố vươn tay ra, cuối cùng ngón tay ông cũng chạm vào điện thoại, im lặng một hồi, cuối cùng ông cũng không bấm nút gửi tin nhắn.
Đã muộn rồi, chuyện như này tốt hơn hết là không nên làm phiền người khác.
Thở ra một hơi, ông cụ Kim nhìn bức tường tuyết trắng, tâm trạng rối rắm.
Những lời Kim Thịnh Khang nói lúc trước như những nhát dao cứa vào tim ông, chẳng thể dứt nổi.
Ông luôn muốn làm tốt tất cả mọi việc, nhưng đến thời điểm này khi nhìn lại cuộc đời mình, ông lại cảm thấy mình chưa làm được gì tốt cả.Khi hai mươi tuổi, ông hy vọng sẽ kiếm được nhiều tiền, lấy được một người vợ xinh đẹp rồi sinh con.
Khi đó, dù không kiếm được nhiều tiền nhưng ông đã gặp được San San, hai người còn có đứa con đầu lòng.
Mọi thứ dường như đang đi theo chiều hướng hạnh phúc, bản thân ông cũng nghĩ rằng cuộc sống này có lẽ sẽ tiếp tục hạnh phúc như thế này.
Có thể do ông đã vui mừng quá sớm nên những chuyện xấu đều tới vào lúc chẳng ai ngờ tới.
Đầu tiên là con trai cả ngã bệnh, ngày nhận kết quả xét nghiệm, ông và San San ôm nhau ở lối đi bệnh viện, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tưởng chừng như không thở nổi.
Con ốm nặng, bác sĩ nói phải truyền hóa chất. Nhìn gương mặt xanh xao, tiều tụy của con, đêm đêm ông cụ Kim đều tỉnh giấc rơm rớm nước mắt.
Nhìn con đau đớn mà người làm ba mẹ chỉ có thể bất lực đứng nhìn, loại cảm giác này khiến hai người đau đớn vô cùng.Ông cụ Kim khi đó vẫn còn trẻ, ông đã lấy hết tiền dành dụm trong nhà để chữa bệnh cho con. Đứa bé phải làm hóa trị, phản ứng phụ rất khó chịu khiến nó liên tục đập đầu vào tường, người ba không thể giữ được nên chỉ có thể nhẫn tâm dùng thân mình đè lên đứa con, nghe tiếng khóc xé ruột xé gan của con.
Những ngày sau đó như một cơn ác mộng. Đầu tiên là chân đứa bé bị đau không thể đi lại được, sau đó bị nhiễm các bệnh nhiễm trùng khác nhau, không còn cách nào khác là phải ngừng hóa trị. Dần dần đứa bé không còn nói được nữa, đến hít thở cũng rất khó khăn.
Ông cụ Kim không nhớ nổi ngày mà tim đứa bé ngừng đập, dường như khi đó thế giới đã trở nên tối om, đủ loại tiếng nói văng vẳng bên tai nhưng ông cụ không biết gì hét nữa, chỉ nhớ đứa con trai bé bỏng của mình mặc một bộ đồ nhỏ, nằm trong một chiếc quan tài bé xíu.
Lúc đó ông cụ Kim mới biết trẻ con dưới năm tuổi nếu đem hỏa táng, tới tro cốt cũng không có.Tất cả tình yêu, tất cả mọi thứ cứ như thế mà biến mất hết, thứ còn lưu lại chỉ là những hồi ức.
Ông cụ Kim thường nhìn đôi bàn tay của mình, đôi bàn tay từng ôm đứa trẻ ngày một nặng đó cười khúc khích giờ đã trở nên trống rỗng không còn gì cả.