78.

345 28 10
                                    

Ngày hôm sau.

"Mới sáng ra đã gọi ầm ĩ lên rồi. Chuyện gì? Muốn chết hả?"

Giọng nói vừa ngái ngủ vừa cáu gắt của Ahn Hye vang lên trong căn phòng bốn mươi mét vuông có lẻ.

Cô nhìn ra cửa sổ, rồi lại nhìn cái đồng hồ báo thức gần đó.

"Đã tám giờ bốn mươi lăm phút rồi, còn định ngủ đến bao giờ nữa hả con sâu lười kia?" Giọng nói lãng tử lại phong lưu của Jung Sung Su vang lên qua điện thoại, nhưng bây giờ, cô chỉ muốn dần cái con người này một trận.

"Đang nghỉ lễ lại không được về nhà thì trùm chăn đi ngủ thôi chứ còn làm gì nữa hả?"

"Có thể đi chơi với tôi mà." Gã nói: "Quên mất kèo hẹn nhau hồi tháng năm hả? Cũng phải trả chứ?"

Cô hơi ngớ người ra, cố gắng nhớ lại.

"Nhà em ở gần Đại học Hongik đúng không? Đường hôm nay hơi đông, chắc cũng phải cả tiếng nữa mới tới được, đủ thời gian để em chuẩn bị rồi chứ?"

"Không phải nhà, mà là phòng trọ." Cô lầm bầm, nhưng cũng đồng nghĩa với đồng ý.

"Ừ, chị họ em là chủ toà nhà, tôi chưa quên đâu." Jung Sung Su cười: "Vậy nhé, tôi lái xe đã, không gặp không về."

Nói xong liền cúp điện thoại luôn.

Ahn Hye chớp chớp mắt nhìn điện thoại, thầm than trong lòng. Tối hôm qua cô thức tới hơn ba giờ sáng để chỉnh ảnh và thiết kế poster, mà đã thức tới cái giờ gà chẳng thèm gáy đó thì bình thường mười hai giờ trưa cô mới rời khỏi cái giường.

Cũng may mà lúc vào nhà vệ sinh soi gương không thấy cái quầng thâm nào cả.

Trong lúc thay đồ và trang điểm nhẹ, cô chợt nghĩ ra, đừng nói là chỉ có hai người họ đi chơi với nhau nhé?

Lát nữa gặp phải hỏi ngay, để cô còn biết đường mà chạy.

Gần đại học Hongik có một quán cà phê mở cửa xuyên kỳ nghỉ lễ nhưng vắng tanh, thế nên cô quyết định bước vào, thay vì cửa hàng tiện lợi như suy nghĩ ban đầu.

Ahn Hye chọn một chỗ cạnh cửa sổ để quan sát, cũng là để có thể nhìn thấy xe của gã bạn nhanh nhất có thể.

Nhưng đã xử lý xong bữa sáng, lại ngồi thêm nửa tiếng nữa mà chẳng thấy một chiếc xe nào dừng lại ở gần đó.

Giao thông tệ đến vậy cơ à?

Đang lúc mất kiên nhẫn nhất thì bạn nhân viên của quán đem ra một tách latte rồi mỉm cười rất chuyên nghiệp: "Chủ quán của tụi em gửi chị, mong chị sẽ có thời gian vui vẻ ở July Cafe ạ."

Ahn Hye nhìn chằm chằm tách latte, rồi vô cảm ngước lên: "Chắc chủ của em là đàn ông đúng không, vậy thì tôi xin phép không nhận, và đừng có mơ đến chuyện xin được thông tin cá nhân."

Cô gái vẫn duy trì nụ cười: "Là nữ ạ, hơn nữa, bà chủ của em nói mong rằng chị có thể xem như đây là quà cảm ơn."

Cô nhìn đầy khó hiểu.

"Nếu như hai năm trước không có chị và cô Kang đi qua cứu giúp, có lẽ bây giờ đến mạng chị ấy cũng chẳng còn. Tiếc là chị chủ đang có việc gấp nên đã rời đi, nếu không nhất định sẽ đến hàn huyên với chị."

[LONGFIC] Yoongi | You and I, Stages and LightsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ