28.

425 34 0
                                    

Sáng mùng một Tết.

Ahn Hye nhìn đồng hồ treo tường, một giờ chiều. Xem nào, mười ba trừ đi hai là mười một, có lẽ giờ này cả nhà đã ăn xong, có khi khách xông nhà còn rời đi rồi ấy chứ.

Nghĩ thế, cô liền di con chuột, bấm vào nút gọi đi và nghe tiếng chuông đổ dài.

Rất nhanh, hai bên đầu dây được kết nối. Hiện lên trên màn hình là một nhóm sáu người, và ai cũng đang mang vẻ mặt mong chờ.

"Con chào cả nhà!" Thu Hạ vui vẻ nói, đôi mắt lấp lánh ánh cười. Cả nhà nói đến ở đây là chị gái của ba, chồng bác ấy, ba ông anh trai và một cô chị dâu của ông anh lớn nhất.

"Ừ, mặc áo dài đấy à?" Hồng Anh, cô chị dâu với mái tóc ngắn mà Thu Hạ luôn khen là cực kỳ chất chơi lên tiếng.

Thế là cô liền chỉnh lại máy, rồi đứng lên và xoay một vòng, tà áo dài theo đó mà phất phơ: "Trông con thế nào ạ?"

Hoàng, ông anh họ thứ hai của cô lên tiếng: "Ừ xinh đấy, nhìn ok hơn ngày trước rồi."

Cô cười tươi vui vẻ, ai mà không thích được khen cơ chứ?: "Aw em cảm ơn nhé, áo dài nhìn xinh lắm í."

Bác Hùng lên tiếng: "Cái Hồng Anh đi chọn vải rồi đặt may đấy, ở nhà cũng đang còn một cái như thế."

"Thế á? Làm em cứ tưởng gu chọn đồ của ông anh trai của mình được thăng lên một bậc cơ."

Nghe thế, cả nhà đều cười vui vẻ, còn Nguyên Khánh thì không nói gì. Nể việc hôm nay mới là mùng một Tết, cộng thêm tâm trạng mọi người đang rất thoải mái, nên anh sẽ không đi khịa lại cô em gái mình.

"Thế là cháu nhận được kiện hàng rồi đúng không? Nhớ ăn hết mấy thứ bác làm đi nhé, nhìn cháu gầy quá đấy." Bác Lam nói, trong giọng chỉ toàn là yêu thương và sự săn sóc, rất có dáng vẻ của một người mẹ hiền.

Nhưng chớ tưởng bác ấy hiền thật. Trong số các giáo viên dạy Toán mà cô từng học, bác ấy luôn là người dẫn đầu trong việc nói những câu 'sâu xa ý vị' với những đứa học sinh làm không nổi một bài toán đơn giản hay quá ồn ào trong giờ học - không phải là mắng chửi thông thường, mà là 'nói chuyện' với tông giọng nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng lời nói lúc nào cũng mang đầy gai sắc và châm biếm, khiến người bị đâm thì ngượng chín còn mọi người xung quanh cười nghiêng ngả.

Thu Hạ chu môi, sao ai cũng bảo cô gầy đi thế nhỉ? "Đồ bác làm thì cháu sẽ ăn bằng sạch rồi, nhưng mà cháu có gầy đi tí nào đâu ạ?"

"Thôi không phải nói đâu, ban nãy lúc cháu đứng lên bác nhìn thấy hết rồi, chắc phải sụt mất ba cân là ít. Gầy thì xinh thật nhưng mà nhớ chú ý sức khỏe nữa."

Lúc này, Thu Hạ không còn cách nào khác ngoài làm một đứa cháu ngoan nghe lời người lớn: "Vâng ạ."

"À mà, công việc của cháu sao rồi?"

"Cũng bình thường ạ, lương ổn, mà cũng không phải chạy vạy khắp nơi...."

Nói chuyện một hồi thì có khách đến, thế nên hai đầu dây vội tạm biệt nhau. Nguyên Khánh bê laptop vào nhà trong, vừa đi vừa nói chuyện với Thu Hạ: "Bây giờ em định làm gì?"

[LONGFIC] Yoongi | You and I, Stages and LightsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ