Chương 6: Vũ khí mới

40 2 8
                                    

"Chị đây là ai mà tôi chưa thấy bao giờ nhỉ? Có phải fan cuồng của Tuấn và Hoàng không để tôi gọi điện báo cảnh sát?" Không ngoài dự đoán của cô hầu gái nhỏ mới đến, thứ mà cậu út trong gia đình này giỏi nhất là phá vỡ hảo cảm của người khác ngay lần đầu gặp mặt.

"Cho cậu gọi mười cuộc luôn cũng được! Chị tên Thảo, mới đến làm giúp việc ở đây." Thu Thảo biết rằng ở đây đông người, không tiện đánh nhau. Hơn nữa hắn còn đang là chủ của mình: "Cậu cứ hỏi các cậu chủ khác kiểm chứng xem!"

"Ra vậy, em hiểu rồi." Minh Phong lập tức thay đổi thái độ, nở một nụ cười tươi sáng rạng rỡ: "Chị gái xinh đẹp, xách hộ em cái túi, cái vali, cái ví này... lên tầng ba hộ em nhé."

Nụ cười giả tạo cùng tốc độ lật mặt nhanh hơn cả tia chớp khiến cô người hầu nhỏ cảm thấy tức muốn chết! Thảo nhìn Phong với ánh mắt hình viên đạn dù nụ cười vẫn cố nở trên môi. Suýt chút đã quên mất cậu ta vẫn có chức quyền cao hơn mình ở chung cư Vũ Thiên này. Biết thế từ đầu Thu Thảo chỉ ứng làm nhân viên partime thôi, để tan làm còn có thời gian đi... đánh người.

Khác với suy nghĩ của Phong, những chiếc túi xách của cậu không hề làm nó cảm thấy nặng nhọc. Thu Thảo giật mấy cái túi mạnh đến mức có lực ma sát sượt qua bàn tay cậu.

"Rất - vui - lòng - được - giúp - đỡ - cậu - chủ." Không chỉ có Minh Phong biết chọc tức người khác, Nguyễn Dạ Thu Thảo nó cũng nở nụ cười lạnh cùng đôi mắt lườm đối phương trừng trừng như muốn giết người, đồng thời nhấn mạnh hai chữ "giúp đỡ".

Minh Phong còn muốn bắt Thảo ở lại và nghĩ xem còn việc gì để sai vặt thêm. May là anh cả Minh Quang tình cờ đi qua nhìn thấy thì nói cho cậu một trận, như vậy nó mới được đi ra ngoài.

"Ôi cái tên Phong chết tiệt đó, đáng ghét thật chứ!" Vừa đi Thu Thảo vừa há mồm thở hắt những bức xúc trong lòng đến mức méo cả mặt. Vậy nên Thảo đã không để ý dưới sàn nhà có một thảm lau chân, nó dẫm vào trượt một phát, kêu toáng lên.

Thu Thảo nhắm chặt mắt lại, hình như định luật vật lý ở thế giới này không có tác dụng phải không Hệ thống. Đã vấp té được tầm ba giây rồi mà chưa bị dập mặt... Vừa mới mở mắt ra nhìn thấy cánh tay của người con trai vừa đỡ mình, nó chuẩn bị ngất xỉu lần nữa. Không, chính xác là muốn thăng thiên luôn!

Mẹ ơi con đang nằm mơ đúng không? Tại sao con lại nhìn thấy mình đang được hoàng tử Dương Minh Khoa đỡ như ở trong phim vậy? Phải chăng nếu ngủ tiếp thì giấc mơ này sẽ không bao giờ kết thúc!

"Này em ổn chứ, anh thấy nặng!" Minh Khoa khẽ lay người nó dậy.

"Á..." Lúc này Thảo mới hoàn hồn, nó đứng phắt dậy cúi người với cái mặt đỏ au: "Em xin lỗi anh, cảm ơn cậu chủ nhiều ạ!"

Như hận không thể lập tức làm dịu đi sắc đỏ như quả cà chua chín trên gương mặt mình, Thu Thảo chọn cách chuồn càng nhanh càng tốt. Sao mà nhục nhã quá, có cái hố nào để chui xuống ngay lập tức không?

Đi theo chỉ dẫn của Hệ thống, Thu Thảo mới hoàn hồn khỏi cái ôm lúc nãy. Nó dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ trong cái ngõ chật hẹp cách chung cư Vũ Thiên không xa. Xung quanh đây không có một bóng người, nơi khỉ ho cò gáy gì thế? Hệ thống, ngươi có nhầm lẫn sang hang ổ của bọn bắt cóc nào đó không?

Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu LoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ