Bởi vì những vị trí gần cửa sổ dường như đều đã hết chỗ trống, Thảo và Khoa đành ngồi một góc gần chỗ cầu thang đi lên tầng hai. Thực ra nếu muốn thông thoáng thì bên ngoài sân vẫn còn hai bàn, nhưng vào mùa hè ở Hà Nội, chẳng ai chọn ngồi dưới cái nắng gần bốn mươi độ thay vì trong phòng điều hòa. Nó gọi một ly trà đào cam sả, còn cậu tám chọn uống cà phê nâu sữa.
Và tất cả những gì Thu Thảo có thể làm sau đó là ngồi bất động nhìn về phía Minh Khoa, nở một nụ cười không-hề-miễn-cưỡng.
"À, trước tiên anh muôn chúc mừng em đỗ nguyện vọng một. Cảm ơn vì đã giữ lời hứa, về việc sẽ để anh là người đầu tiên cùng chia vui với em..."
Cậu tám không đả động gì đến lời tỏ tình của nó lúc trước, không biết là giả vờ hay thực sự đã quên. Thu Thảo cũng không dám hỏi. Sự thật thì Minh Khoa không phải người duy nhất đến lúc này biết được tin vui của Thảo, hai đứa Xuân Yến và Anh Thư đã "khủng bố" cô bé đáng thương này từ tối hôm qua để coi điểm của nó trước.
Xem như hoà nhau đi!
"Nói thật, anh cảm thấy chị Vân hôm đám cưới có vẻ hơi kiệm lời. Chắc hẳn khi chuyển đến sống tại ngôi nhà mới đông anh em như vậy, chị cũng khó khăn lắm..." Một lần nữa, cậu tám lại đẩy nó vào tình thế khó xử: "Tối qua là ngày đầu chị ấy ở đó nhỉ, không có vấn đề gì chứ?"
"Dạ, không có gì nghiêm trọng đâu anh..." Nếu người ngồi trước mặt không phải Khoa, chắc chắn Thảo đã đánh cho một trận vì can tội hỏi gì mà lắm như thế: "Chỉ có thằng Phong hơi hỗn láo với chị ấy một chút, mà chị ấy nhìn vậy thôi chứ không phải người dễ bắt nạt. Đại khái... Cậu út cũng biết lỗi rồi."
May là sau đó Minh Khoa chỉ cười và không hỏi chi tiết về chuyện tối ngày hôm qua ở chung cư Vũ Thiên nữa. Cậu tám biết rõ tính cách Minh Phong thế nào, trên đời này khó tìm được ai có dịp gặp cậu út một lần mà không phát điên lên. Nhưng nếu Hạ Vân có thể khiến Minh Phong cảm thấy hối lỗi, thì thực sự là người đặc biệt.
Đúng thế, nói gia đình họ Dương hoà hợp một trăm phần trăm với người chị dâu mới, ắt sẽ khiến cậu tám sinh nghi. Chi bằng đổ hết "nước bẩn" lên người thằng nhóc mất dạy kia là được!
Bất chợt, Minh Khoa đứng dậy nhoài người về phía nó. Thu Thảo đang ngồi trong góc tường, bị hành động bất ngờ này của Khoa làm cho giật nảy mình. Đôi mắt mở to không chớp, nhịp tim tăng bất thình lình, trong đầu tưởng tượng ra đủ mọi loại kịch bản thường thấy trong phim truyện. Có khi nào miệng mình dính bọt cà phê hay gì đó nên định lau đi... Không đúng, nó đang uống trà cơ mà!
Vậy chẳng nhẽ là định... hôn luôn tại đây sao? Chết rồi, sống đến giờ này mới biết cậu tám bạo gan đến thế! Mà đây là nơi công cộng, có nên ngăn cản rồi rủ đến nơi nào khác riêng tư hơn không... Đầu óc nó quay cuồng chẳng nghĩ được gì cả!
"Em nhìn bàn kia xem, đấy có phải anh Vỹ và... Mai không?" Giọng nói thầm thì nghi hoặc cùng ánh nhìn lén lút của Minh Khoa, đã thành công kéo Thảo quay trở lại thực tại.
Hay lắm, suýt chút thì biến thành trò cười trước mặt người mình thích rồi!
Thừa nhận đúng là nó có hơi thất vọng, nhưng với bản tính hóng hớt của mình, Thu Thảo cũng nhanh chóng nhìn theo đôi mắt Minh Khoa đang hướng đến một bàn khác gần cửa ra vào, tuy cách không xa nhưng với hai người thì góc nhìn hơi khuất. Cũng may trong quán lúc này vắng người nên khá tĩnh lặng, nếu để ý vẫn nghe được đại khái ở bàn kia đang nói về chuyện gì. Vậy nên sự chú ý của Thu Thảo và Minh Khoa chuyển dồn hết sang phía đó.
BẠN ĐANG ĐỌC
Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu Loạn
AdventureXuyên không vào cuốn truyện thể loại "hậu cung", tức nhiều chàng trai đẹp thích một cô gái, mà không phải rời xa gia đình và thế giới cũ khiến Nguyễn Dạ Thu Thảo cảm thấy may mắn vô cùng. Nhưng có điều gì đó hơi sai ở đây mà nó chẳng ngờ tới... "Hệ...