Chương 97: Chìa khoá chưa dùng đến

17 1 0
                                    

Có một sự thật không thể phủ nhận là Hạ Vân sẽ không bắt giữ Thanh Trà được lâu nữa. Sức mạnh thể chất và tâm trí cô ta lúc này đều gần như cạn kiệt. Hạ Vân còn phải gắng gượng với cơn đau vì cuốn sách của mình đã bị phá huỷ, dẫn đến ma thuật phản lại cơ thể... Cuốn sổ là những khế ước giữa Hạ Vân với các quái vật Nhiễu loạn bị cô thu giữ. Giống với khi bạn đánh mất hợp đồng, đối tác sẽ rất tức giận với bạn, thì lúc này tất cả đám quái vật từng ký khế ước trong cuốn ghi chép ấy như đang đánh đập cơ thể Vân mà cô không thể phản kháng.

Vậy nên, ngỡ tưởng bọn họ còn phải khổ sở nghĩ cách để cứu người nữa thì Hạ Vân nhanh chóng thả cô con gái nuôi nhà họ Dương, rồi biến mất vào không trung ngay lập tức. Thu Thảo vội chạy đến đỡ lấy Thanh Trà. Mặt trăng một lần nữa sáng rực tròn vành vạnh trên bầu trời đêm. Nguyệt thực đã kết thúc, ít nhất Hạ vân sẽ không thể tiếp tục thực hiện mưu đồ của mình.

"Thay mặt chị gái của em, em xin lỗi vì tất cả những việc kinh khủng mà chị ấy đã làm với mọi người." Khuôn mặt của Hoàng Thái cúi gằm xuống: "Nếu từ đầu em khiến cho chị ấy có cảm giác về gia đình an toàn hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác."

"Nhưng cậu có làm gì đâu mà phải xin lỗi!"

"Cả cậu nữa, Chi. Tại chị Vân nên cậu cũng mới bị kéo vào..."

"Chi nói đúng, không phải bọn chị giận hay ghét cậu. Nhưng bây giờ nói những lời đó cũng không tác dụng gì... Thái, em nên đi tìm chị gái mình. Chị thấy cô ấy đang không ổn cho lắm!" Thu Thảo đỡ Thanh Trà dậy, xốc lên vai: "Mọi chuyện ở đây đã xong rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của hai người rất nhiều."

Nói rồi, nó cõng Trà đi xuống tầng dưới để tìm đồng đội. Hoàng Thái cảm thấy chạnh lòng một chút vì Thu Thảo không nhìn lại về phía cậu dù chỉ một khắc. Nhưng cậu chẳng có lí lẽ gì mà đòi hỏi yêu cầu ích kỉ ấy, người mình thích lúc này đang có vô vàn chuyện khác phải lo. Hơn nữa từ lúc Hạ Vân bắt đầu trận chiến này thì mối quan hệ giữa cả hai đã luôn tồn tại một ranh giới vô hình không thể cứu vãn.

"Mình cũng đi tìm chị Vân đi."

"Ừ, tớ biết rồi."

Cùng buổi tối ngày hôm ấy, hạng năm tỉnh lại thấy mình đang ở cùng một người lạ, cô ta tự xưng là Bích Nguyệt và hỏi anh có nhớ gì không. Đương nhiên anh không biết chuyện gì đã xảy ra cả, vì khoảng thời gian đó bóng tối chiếm lấy cơ thể nên anh không có nhận thức.

Sau khi được Nguyệt kể lại toàn bộ sự việc, hạng năm chỉ biết cúi đầu cảm ơn cô vì đã cố gắng ngăn chặn anh lại. Phó giám đốc không ngần ngại tám chuyện cùng anh ta một lúc. Ngày trước cô luôn nghĩ ánh sáng là "phe tốt" còn bóng tối đại diện cho những thế lực xấu xa. Nhưng bây giờ lớn lên cô mới nghĩ lại, ánh sáng và bóng tối luôn phải song hành cùng nhau. Thiếu đi một trong hai thứ chắc chắn thế giới này sẽ xảy ra chuyện...

Thoáng chốc một tiếng đồng hồ tiếp tục trôi qua, hạng năm phải từ biệt người bạn mới quen để tiếp tục chuyến hành trình của mình. Bích Nguyệt cũng chỉ đành thuận theo. Mọi chuyện sẽ chẳng có gì to tát, nếu cô không nhìn thấy anh ta tiếp tục nhặt thanh kiếm đó theo người.

Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu LoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ