Chương 12: Viện trợ

27 2 2
                                    

Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo vì lúc này trong siêu thị không có vị khách nào nhưng Minh Tuấn mãi không được đi thanh toán cho xong nữa. Vốn dĩ từ lúc đầu anh chỉ có ý định đòi lại minh bạch cho bản thân. Song chính anh cũng không ngờ câu nói ngu xuẩn vừa rồi đã khiến thân phận mình mất công cố gắng che giấu suýt bị lộ.

"A... Tập đoàn Dương Minh! Anh có phải chính là thành viên của nhóm TwinSongs nổi tiếng đúng chứ?" Cô gái dân tộc trước mặt nhìn ngó xung quanh một hồi, xác định là không có ai thì mới bắt đầu reo lên: "Tôi hâm mộ hai anh lắm, cho tôi xin chữ ký đi... À đúng rồi, cho tôi chụp ảnh một tấm lưu niệm với!"

"Cô lật mặt cũng nhanh ghê, nhưng tôi phải nói là rất tiếc..." Minh Tuấn giơ một ngón trỏ lên, đung đưa qua lại trước mặt cô gái chép miệng: "Không nha cô bé ơi!"

"Anh nói ai bé vậy hả? Tôi năm nay hai mươi mốt rồi đấy! Không cho thì thôi, anh tưởng anh là Dương Minh Hoàng nên nói gì tôi cũng nhượng bộ chắc?"

Cũng giống như đa số những người hâm mộ, cô gái dân tộc này không phân biệt được Tuấn và Hoàng. Anh chỉ khẽ thở dài để không có những suy nghĩ ích kỉ, dù sao từ trước đến nay chỉ có Thanh Trà là người con gái duy nhất gần gũi với cặp song sinh nên cô phân biệt được họ. Nhưng sau đó, cô gái phiền toái trước mặt Tuấn lại nói một câu khiến anh không thể nào quên:

"Xin lỗi nhá, đa số người hâm mộ của TwinSongs thích anh nhưng 'bias' của tôi là anh Tuấn cơ! Ca sĩ như anh hát thì cũng hay đấy, nhưng người chơi nhạc cụ như anh Tuấn ngầu hơn nhiều."

Đây là cái thể loại fan gì, anh tư cũng không biết nữa? Rõ ràng người đang đứng trước mặt cô ta là Tuấn chứ đâu phải là Hoàng. Bản thân anh được một cô gái khác ngoài Thanh Trà coi trọng thì cũng vô cùng cảm động. Nhưng người này liệu có phải "fan phong trào" mà lại không phân biệt được hai em? Ngẫm lại mới thấy bản thân mình đeo khẩu trang, kính mắt... ngụy trang kỹ càng như thế này, cô ấy không phân biệt được cũng là lỗi của Minh Tuấn chứ không phải tại cô.

Đúng lúc ấy điện thoại của cô gái dân tộc vang lên một hồi chuông ồn đến mức Tuấn cảm thấy như bị thủng màng nhĩ. Tuy nhiên anh biết mẫu điện thoại có chức năng thông báo cuộc gọi khẩn cấp kể cả khi cài đặt chế độ "không làm phiền" này. Tuấn cũng có một cái, anh chỉ cài đặt chế độ này cho số điện thoại của hai người Minh Hoàng và Thanh Trà.

"Ở đây có một Vật thể Nhiễu loạn hạng B đang muốn làm hại người khác." Qua điện thoại, cô nghe thấy giọng nói xen lẫn hơi thở gấp gáp và căng thẳng của Phùng Ban Mai: "Mau tới đây viện trợ đi, phó giám đốc Nguyệt!"

"Ít nhất cô cũng phải ném cho tôi cái địa chỉ chứ. Chỗ đó là ở đâu?"

Nhận được định vị của Ban Mai qua điện thoại, cô gái dân tộc thiểu số tên Bích Nguyệt đành phải "nhường" cho Minh Tuấn thanh toán để cô phải đi có việc gấp. Sẵn tiện anh là con trai của ông bà chủ khu chung cư, Nguyệt nhờ Tuấn xếp lại những món đồ mà cô đã xếp vào rổ. Anh tư của nhà Dương Minh chỉ biết đứng chống nạnh, trố mắt lên mà không thể làm được gì bởi vì Bích Nguyệt đã đi mất rồi.

"Tranh thủ ghê nhỉ!"

***

Trong lúc chờ đợi cứu viện, Ban Mai vẫn ngồi im một góc tay gõ thoăn thoắt bộ điều khiển vật thể bay tấn công Vật thể Nhiễu loạn. Để mô tả một cách chi tiết hơn thì vũ khí của Mai gồm có hai thành phần, một là chiếc laptop có khả năng phát hiện và biến thành một thiết bị biết bay và bắn ra tia điện, hai là bộ điều khiển được sử dụng để điều chỉnh hướng di chuyển của thiết bị bay giống như khi chúng ta chơi xe ô tô điều khiển từ xa. Nhưng lúc này số phận của vật thể đáng thương không khác Nguyễn Dạ Thu Thảo là bao, bị gió thổi quần quật suýt thì hỏng.

Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu LoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ