Khi đôi mắt tôi nhìn qua cửa kính và thấy biển báo màu xanh trên đường cao tốc: Thành phố Hà Nội chỉ còn cách chưa đến chục cây số nữa... Cũng là lúc trời bắt đầu đổ cơn mưa rào. Tôi đưa tay bật chế độ gạt nước tự động. Mặc dù những giọt nước liên tục được lau sạch để đảm bảo tầm nhìn an toàn, nhưng tâm trí tôi lúc này giống như đang hòa lẫn với bầu trời xám xịt tăm tối cùng những hạt mưa nặng trĩu của mùa hạ...
Tôi là Dương Minh Quang, chỉ mười năm nữa tôi sẽ chính thức bước vào tuổi tứ tuần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có một người đầu gối tay ấp. Là anh cả của chín cậu nhóc tài năng, nhiều sức hút nhưng không kém phần phiền phức và ồn ào, ngay từ những ngày còn nhỏ ba mẹ đã luôn dạy cho tôi rất nhiều lần về tầm quan trọng của gia đình. Rồi nào là anh em thì phải biết yêu thương, nhường nhịn và đoàn kết với nhau.
Tư tưởng ấy vẫn luôn là một phần của tôi cho đến tận bây giờ! Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng luôn nghĩ đến gia đình mình trước tiên. May mắn hơn nữa, những đứa em của tôi không vì sự nuông chiều này mà trở nên ngỗ nghịch hay đi vào con đường sai trái. Bọn chúng đều tỏa sáng như những viên kim cương trong mắt mọi người, đến mức có những lúc tôi cảm thấy mình thua xa những người em...
"Không sao đâu con trai, không làm bác sĩ nữa thì thôi chứ thầy giáo môn Sinh cũng rất tuyệt vời mà. Con người đều có những điểm yếu, được mấy ai hoàn hảo!"
Nỗi ám ảnh vì sợ máu đã tước đi cơ hội để tôi có được tấm bằng của trường Đại học Y. Mẹ Lan kể rằng tôi đã ngất đi trong lúc thực hành. Vì vậy những thầy cô cũng khuyên tôi có thể học chuyển đổi sang ngành Sư phạm, họ cảm thấy tiếc vì tôi là một sinh viên tài năng, chỉ thiếu mất một tinh thần vững vàng. Còn tôi cảm thấy mình là một kẻ vô tích sự, chỉ những thứ nhỏ bé đơn giản như thế mà cũng không thể đối mặt.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, tôi chứng kiến từng người em trai lớn lên và thành công đạt được ước mơ của chúng. Đương nhiên tôi rất vui mừng vì niềm vui của các em thì cũng là của mình. Nhưng sâu bên trong tôi không thể phủ nhận sự ganh tị vẫn luôn âm ỉ đâu đó. Nhất là Dương Minh Châu, người được ba mẹ chọn sẽ nối nghiệp họ vì tài ăn nói, khả năng thấu hiểu phụ nữ của mình. Trong khi tôi là một người quá đỗi im ắng và mờ nhạt.
"Đây là Trà, em gái nuôi của các con. Từ bây giờ Trà sẽ sống cùng chúng ta, nhớ chăm sóc tốt cho cô bé đấy nhé!"
Đó là bước ngoặt lớn thứ nhất trong cuộc đời tôi. Gia đình chỉ toàn những người đàn ông này bỗng chốc có thêm một cô em gái, một khi đã là người trong nhà thì tôi đều phải trân trọng. Tôi vẫn luôn ghi nhớ điều này, đối xử với Thanh Trà như một người em, thậm chí có phần dịu dàng với cô bé hơn những cậu em trai vì dù sao cô bé cũng là người mới. Tình cảm ấy có lẽ chẳng bao giờ trở nên khó xử cho tôi giống như hiện tại, nếu không có một ngày...
"Anh Quang, cảm ơn anh rất nhiều vì những điều anh đã làm cho em ạ. Thực ra em không nghĩ mình có thể nhanh chóng làm quen với mọi người, nếu không có sự giúp đỡ của anh!"
"Có gì mà phải cảm ơn cơ chứ, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của người con trai cả trong gia đình này thôi." Tôi khẽ xoa đầu cô bé.
BẠN ĐANG ĐỌC
Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu Loạn
AdventureXuyên không vào cuốn truyện thể loại "hậu cung", tức nhiều chàng trai đẹp thích một cô gái, mà không phải rời xa gia đình và thế giới cũ khiến Nguyễn Dạ Thu Thảo cảm thấy may mắn vô cùng. Nhưng có điều gì đó hơi sai ở đây mà nó chẳng ngờ tới... "Hệ...