Chương 117: Xin lỗi, là tại anh không tốt

11 2 0
                                    

Đương nhiên, cục sắt này không thể bị axit phân huỷ dễ dàng. Hạ Vân giải thích rằng cô phải dùng tới hoá chất đặc biệt, càng làm nóng càng có tính huỷ diệt cao. Tuy không hiểu rõ về mấy thứ máy móc khoa học, cô vẫn biết cỗ máy nào khi hoạt động cũng tạo ra nhiệt năng. Vậy nên không phải tự nhiên Hạ Vân liều lĩnh xông lên đánh nhau, mà cần bảo đảm con robot này phải liên tục cử động rồi từ đó hoá chất của cô mới phát huy tác dụng.

"Nhanh lên, kết liễu đi! Cẩn thận nó hồi phục ngay bây giờ." Nói rồi, Hạ Vân ghì chặt tay vào vết nứt do chính mình vừa tạo ra, lấy cơ thể đè chặt con robot xuống đất để thứ đó không cử động được thêm và cũng không thể tự gắn vết nứt trở lại.

"Khốn kiếp..." Thu Thảo đã hướng sẵn mũi nhọn của chiếc ô lên, nhưng nó chần chừ không dám tiến: "Chị tránh ra đã chứ, nhỡ nó phát nổ hay gì đó thì sao?"

"Thì kệ xác tao, miễn mày ngắm chuẩn là được!" Ngón tay Hạ Vân chảy máu từ lúc nào không hay, cô nghiến răng cố gắng gượng nỗi đau: "Mày đã từng chém trúng quyển sách của tao, giờ lại sợ à?"

"Không sao đâu Thảo, chị tạo một khiên chắn lên người chị ấy rồi..." Anh Thư trấn tĩnh nó, trên tay cô là một lá bài. Nhà chiêm tinh nhắm mắt lại để tập trung thực hiện pháp thuật.

Dưới lời rên rỉ thúc giục không ngừng của Hạ Vân, Thu Thảo đành vận hết tốc độ của mình lao đến chém vào bên trong cơ thể con robot nhiễu loạn. Cắt một hai sợi dây bên ngoài là chưa đủ, Thảo không còn giữ được lý trí mà cắm sâu vũ khí của mình vào trong cơ thể quái vật, giống như cách khoét bàn chải đánh răng vơ vét nốt phần kem ít ỏi còn sót lại trong tuýp.

Quả đúng với những gì Thu Thảo đã dự đoán, con robot lập tức phát nổ. Nó kịp nhảy về phía sau lánh nạn, nhưng Hạ Vân thì không may mắn như thế. Cô đã dùng chính cơ thể mình kiến tạo nên cơ hội để cả bọn có thể đánh bại quái vật. Dù có lá chắn vô hình của Anh Thư, sát thương mà "mợ cả" phải nhận cũng không hề ít ỏi. Toàn thân Hạ Vân bầm tím, nhất là ba ngón tay giữa bên phải của cô đều chảy máu rất nhiều.

"Chị Vân!" Thu Thảo lập tức chạy đến cùng hai người Xuân Yến và Anh Thư. Nó giật mình nhìn ba ngón tay được phủ trong màu đỏ của máu, không nghĩ chị ta bị thương nặng đến mức này: "Sao... tay chị ấy..."

"Có quá nhiều tác nhân, thứ nhất là thân thể con quái vật đó làm bằng kim loại, đương nhiên vết nứt rất sắc. Hai là tại hoá chất chị ấy đã sử dụng cũng gây bỏng. Chưa kể lúc chị ấy kết liễu kẻ địch, có thể ô của chị vô tình chém trúng hoặc những sợi dây điện vi mạch trong người nó cũng có cơ chế gây thương tích..." Xuân Yến chậm rãi giải thích, ánh mắt cô bé ánh lên sự bất lực: "Giá mà, em có thể làm gì đó giúp sức."

Không chỉ có Hạ Vân, cô bé Xuân Yến cũng thuộc dạng người sẽ tự trách mình khi mà không hoàn thành tốt nhiệm vụ. Ấy thế mà trong việc tiêu diệt quái vật lần này cô bé còn đứng im, hầu như không làm được gì. Đương nhiên Thu Thảo và Anh Thư hay thậm chí cả Hạ Vân chẳng ai trách cứ một câu, Xuân Yến vẫn không khỏi buồn bã.

"... Vân!"

Không biết thế lực nào mách bảo Minh Quang biết tìm đến đây, lúc quay ra xe không thấy vợ mình đâu nên anh tức tốc phóng về nhà. Giữa tiết trời mùa thu chỉ hơi nóng vào ban ngày còn buổi tối khá mát, cậu cả nhìn rõ ba cô người làm vã mồ hôi như tắm, ánh mắt vẫn còn thất thần. Lập tức anh cũng hiểu là vừa có quái vật Nhiễu loạn xuất hiện ở đây.

Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu LoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ