Chương 90: Kẻ địch hạng sáu và hạng bảy

12 1 0
                                    

Ngước nhìn lên vầng trăng rực sáng đang dần bị che khuất sau những đám mây đen, Thu Thảo bèn đứng dậy. Xem ra thật sự có chuyện chẳng lành... Quả nhiên vừa dứt suy nghĩ thì năm người đồng đội đang được phân công làm nhiệm vụ khác lập tức chạy đến chỗ sảnh chính, nơi Thảo và Hương đang trông coi.

"Mọi chuyện ở đây thế nào rồi hai đứa?" Sau khi thở hổn hển một lúc, Bích Nguyệt mới lên tiếng hỏi.

"Thực ra, lúc nãy bọn chị chưa kịp ngắt công tắc hay cầu dao nào hết. Nhưng bên chị Tuyết đã báo là mất điện rồi." Anh Thư thành thật kể lại.

"Có chuyện đó thật sao?" Thảo nhướng mày khó hiểu nhìn về phía Hương nhưng cô cũng chỉ biết lắc đầu: "Chúng em đã canh giữ ở đây suốt, nhưng không thấy một ai đi ra hay vào cả!"

Ông trời giống như không để cho bảy cô gái có một giây phút nghỉ ngơi hay chần chừ. Trong khi vẫn chưa một ai ngẫm nghĩ và tiếp nhận được tình hình hiện tại, giác quan thứ sáu của Anh Thư dường như lại mách bảo cô: Bên trong toà nhà, cụ thể là trên sân thượng có dấu hiệu của một nguồn ma thuật cực mạnh. Nếu để càng lâu nó có thể càng lớn hơn nữa, vậy nên dù không muốn đồng đội của mình lo lắng nhưng rốt cuộc Thư vẫn phải nói sự thật.

"Xem ra cô ta đã đến rồi đấy!" Ánh Tuyết sực nhớ ra Hạ Vân có thể bay, nên Thảo và Hương không thấy ai đi qua cánh cửa cũng là điều dễ hiểu: "Mọi người, vì điện đã bị ngắt nên chúng ta sẽ phải đi thang bộ lên đến sân thượng. Dù cho trận đấu hôm nay kết quả có ra sao, hãy tự hào vì tất cả chúng ta đến tận lúc này đều đã cố gắng hết sức!"

"Rõ!"

Để giải toả đi sự căng thẳng đang hiện hữu trong từng tế bào, Thu Thảo bước lên trước tung một cú đạp vừa đủ mạnh để hất tung cánh cửa mở toang. Cả bảy cô gái nhắm thẳng đến phía cầu thang bộ chạy thật nhanh một mạch. Có những người thể lực không quá tốt để chạy bộ lên đến tầng thứ ba mươi, như Ban Mai, đội trưởng thông tin của ESC. Nhưng so với việc bị bỏ lại và làm ngáng chân đồng đội và khiến cho thế giới này rơi vào bóng tối thì thà cô chịu thiệt thòi, mất sức một chút vẫn tốt hơn.

Như lời Anh Thư nói, nếu để chậm trễ thì kẻ thù lại càng mạnh dần... Vả lại, vì đèn điện đã bị ngắt hết nên cả sáu người còn lại phải chạy xung quanh Mai vì bây giờ chỉ có thiết bị bay của cô mới được trang bị tính năng chiếu sáng. Sát cánh cùng nhau chiến đấu suốt hơn một năm trời, khả năng làm việc nhóm của họ nhất định sẽ có được kết quả tốt...

Vừa chạy đến tầng thứ mười, bỗng một thứ gì đó ngáng đường khiến Xuân Yến suýt chút vấp ngã. May mắn bàn tay Thảo nhanh nhẹn đỡ được. Năm người kia cũng khó hiểu dừng lại xem có chuyện lạ gì, rõ ràng ánh đèn từ thiết bị của Mai vẫn chiếu sáng mà họ lại không tìm thấy vật thể kỳ lạ vừa xuất hiện cản trở. Xuân Hương nghi ngờ hay là cô bạn chỉ vấp phải bậc thang, nhưng Xuân Yến khẽ lắc đầu, khẳng định thứ mình vừa chạm vào là cẳng chân của một người nào đó!

"Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây." Một điệu cười khinh khỉnh bất chợt vang lên khiến ai nấy đều giật mình: "Tôi nói đúng chứ, các quý cô nhỉ?"

Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu LoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ