Chương 80: Đừng yêu ai trong số họ

13 0 2
                                    

Cô gái với ngọn gió hoa đào? Bích Nguyệt ngẩn người ra một lúc, chẳng phải mô tả người đang ngồi ngay bên cạnh anh ta đây ư?

Vấn đề là tại sao Minh Tuấn lại mơ hồ nhìn thấy Bích Nguyệt trong lúc cô chiến đấu. Là do linh lực của cô yếu đi, hay là do anh cũng suýt chút nữa đã nhận thức được thế giới Nhiễu loạn?

"Vậy thì anh nhắn nhủ gì tới em... à nhầm, cô gái đó không? Biết đâu người nhà có truyền thống tâm linh như em có thể giúp anh gửi lời đến cô ấy?"

Mặc dù Nguyệt chỉ lỡ miệng trong một khoảnh khắc, Minh Tuấn vẫn kịp thời nghe được. Anh tư luôn để ý mỗi khi hình bóng mờ ảo kia xuất hiện cũng là lúc cô gái này luôn ở bên cạnh. Trước đây Tuấn chỉ nghĩ rằng người bạn này và cô ta có mối liên hệ nào đó, song bây giờ anh đã hoàn toàn chắc chắn cả hai đều chỉ là Bích Nguyệt. Tuy nhiên Minh Tuấn chưa thể hiểu tại sao mình lại gặp hiện tượng lạ như vậy, kẻ địch mà Nguyệt phải sử dụng sức mạnh đặc biệt chiến đấu chống lại trong giấc mơ là ai, hay thậm chí... Ý nghĩa của cô trong cuộc đời anh là gì?

"Giúp anh nói với cô ấy rằng anh có người con gái mình yêu rồi, đừng bám theo anh vô ích nữa vì anh không thể đáp trả tình cảm của cô ấy!" Minh Tuấn nhanh chóng đứng dậy, không hiểu có linh cảm vô hình nào đó thúc giục anh cần phải đi ngay: "Anh đi luyện hát đoạn của mình tiếp, hẹn gặp lại sau!"

Bích Nguyệt được một phen nữa lặng người nhìn theo anh, gì mà phũ phàng thế? Không yêu thì thôi chứ ai thèm bám theo anh ta...

"Nhưng mà... Đau thật đấy!"

***

Bởi vì hiện tại là đồng nghiệp, Dương Minh Vỹ chở Phùng Ban Mai về chung cư Vũ Thiên bằng ô tô để cô không nắng nôi vất vả. Còn xe của cô thì tan làm ca chiều sẽ lấy về sau...

"Mặc dù chị Tuyết đã dặn là không được đi cùng người lạ kẻo bị bắt cóc, nhưng mà cảm ơn anh nhiều." Sự thẳng thắn đến thản nhiên của Ban Mai khá giống với tính cách của anh sáu, Vỹ khẽ cười thầm.

"Em vẫn còn coi anh là người lạ sao? Thôi không sao, anh thừa nhận giữa chúng ta còn nhiều khoảng cách dù sống chung một khu nhà. Trước lạ sau sẽ quen, mình đi ăn trưa cùng nhau được chứ?"

Nếu không nhờ Ban Mai, Minh Vỹ chẳng thể nào biết gần công ty mình làm hóa ra lại có một quán cơm ngon thế này. Không, điều quan trọng hơn là đây là lần đầu tiên anh bảy đi ăn cơm với một cô gái trẻ khác chạc tuổi Thanh Trà.

"Cho cháu thêm một phần gà rán nữa ạ!" Ở ESC, tuy là không có tài cán nấu ăn nhưng đội trưởng đội thông tin cũng là một người rất có tâm hồn ẩm thực. Sợ mình gọi nhiều quá làm Minh Vỹ hoảng sợ, con nhỏ lập tức thanh minh: "Em rủ anh đến chứ không bắt anh bỏ tiền túi, em mà ăn no thì anh không trả nổi đâu. Anh lo phần của anh được rồi!"

"Được, vậy thì ai trả phần của người nấy..." Minh Vỹ ái ngại đưa tay lên nhận phần cơm của mình khi phục vụ mang đến: "Thực ra em cứ ăn thỏa thích đi, anh làm sao mà không mời em được một bữa?"

"Thôi ông anh tắt văn đi! Chừng nào chúng ta là một cặp thì anh mới đãi em chứ, đây anh đã yêu một cô gái khác lại còn ra vẻ hào phóng với em... Em nói thật, chẳng tốt đẹp gì cho cả hai chúng ta hết!" Ban Mai vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp trả: "Anh cũng khỏi lo về việc hai đứa mình đi ăn riêng thế này có khiến cô ấy giận không. Nếu trên thế giới này cứ ăn cơm cùng nhau là hẹn hò yêu đương, thì đã hơn bảy mươi lăm phần trăm dân số độc thân thoát ế rồi."

Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu LoạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ