"Số năm, bây giờ tôi sẽ đấu với anh một trận. Nhưng, trông anh có vẻ không ổn lắm?"
Đáp lại Bích Nguyệt là sự im lặng đầy khó hiểu. Rốt cuộc cô cũng không biết tại sao tên này bí ẩn đến thế, một bộ áo giáp xám xịt che kín từ đầu đến chân cùng một thanh kiếm khổng lồ chỉ một màu đen thù lù. Dù lúc này đang là mùa hè đấy nhưng bây giờ là ban đêm lại còn trong nhà, chứ có phải trời nắng đâu mà phải hoá trang ninja (*) như mấy chị gái đi đường phải bảo vệ da mặt khỏi tia UV và bụi bặm.
Dáng người và mặt mũi muốn che giấu rồi thì thôi đi, đằng này cậy mãi hắn cũng không mở miệng nói một lời. Bích Nguyệt thầm nghĩ liệu cứ để cô gặp phải một kẻ kiêu căng, lắm mồm, lúc nào cũng cho mình là mạnh nhất liệu có ổn hơn không không biết. Chứ phản diện mà như thế này, thực sự cô đang mất dần đi cảm hứng chiến đấu.
"Là bóng tối..."
"Hả? Anh nói cái gì cơ?" Cuối cùng cũng chịu nói chuyện, qua giọng nói khàn khàn vừa thốt lên, Bích Nguyệt cho rằng bên trong lớp áo giáp bảo vệ kia là một người đàn ông trung niên mạnh khoẻ.
Kế tiếp, hắn tiếp tục lẩm nhẩm những âm thanh kỳ quặc nào đó mà phó giám đốc ESC chẳng nghe rõ là gì. Chẳng nhẽ tên này có vấn đề về thần kinh não bộ? Bầu không khí dần trở nên u ám bất thường, cô đề phòng giơ thanh kiếm về phía trước phòng thủ.
"Ta có thể nhìn thấy... Tương lai của ngươi, không, là của toàn bộ nhân loại này. Tất cả, tất cả rồi sẽ bị nhấn chìm trong bóng tối vĩnh cửu... Các ngươi, rồi cũng sẽ đau đớn, lạnh lẽo, cô đơn giống như ta!"
Bất chợt, hắn gào lên, giọng hắn lúc này dường như chẳng còn giống con người, như thể có một thứ quái quỷ nào đó đang ở trong cơ thể hạng năm. Tiếng hét của hắn thực sự vô cùng ám ảnh. Bích Nguyệt đương nhiên không hiểu cái quái gì hết, nhưng cô biết hắn ta nói bản thân đang đau đớn là sự thật.
Một đường kiếm bất chợt vung lên lao đến cổ tay cô, Nguyệt bất giác lùi lại. Cũng may vết cắt không quá sâu... Ánh Tuyết có cảnh báo rằng thanh kiếm của hạng năm có thể tấn công ở một phạm vi rất rộng, nhưng đến mức này thì cũng quá vô lý rồi. Cô đứng cách hắn tận mười mấy mét! Như vậy làm thế nào mới tấn công hắn cho được?
Bích Nguyệt thử dùng một con dao nhỏ phi về phía kẻ thù. Phải làm như vậy mới biết hắn có nhạy cảm với âm thanh hay chuyển động... Mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ và thuận lợi như ý cô muốn, hắn quay người chém vụn con dao ngay trước mắt Bích Nguyệt. Như vậy, cô hoàn toàn bất lợi trong việc sử dụng đòn tấn công đột kích vốn là sở trường của mình. Đến gần hắn còn chẳng đảm bảo bản thân được chết toàn thây!
"Ngươi nghĩ mình là ánh sáng thì có thể xua đi bóng tối được? Ha ha ha, ta sẽ nuốt chửng ngươi khiến ngươi mãi mãi là một phần của chúng ta!"
Tiếng bước chân dần tiến về phía Bích Nguyệt, cô sợ hãi lùi về phía sau dù cách hắn cả chục mét. Quả nhiên nếu không nhanh chân, bóng đèn trên trần nhà bị hắn chém đứt đã rơi thẳng vào người. Trong ba mươi sáu kế Binh pháp Tôn Tử, chạy là thượng sách. Bích Nguyệt cũng muốn biết những thứ nhảm nhí hắn nói là gì, nhưng trước tiên cần phải giữ được cái mạng đã.
BẠN ĐANG ĐỌC
Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu Loạn
AdventureXuyên không vào cuốn truyện thể loại "hậu cung", tức nhiều chàng trai đẹp thích một cô gái, mà không phải rời xa gia đình và thế giới cũ khiến Nguyễn Dạ Thu Thảo cảm thấy may mắn vô cùng. Nhưng có điều gì đó hơi sai ở đây mà nó chẳng ngờ tới... "Hệ...