"Thế, tại sao em lại ở đây hả Khoa? Đừng nói hai đứa đang hẹn hò đấy!"
Minh Vỹ khẽ hướng ánh mắt về bên tay trái của em trai, nhìn chằm chằm vào một cô gái không hề xa lạ đang nở nụ cười chẳng hề miễn cưỡng... Không ai khác chính là người hầu gái nhỏ của gia đình Dương Minh vừa mới đỗ đại học, Nguyễn Dạ Thu Thảo.
"Không sai, là em hẹn Thảo đến nói chuyện, dù sao bây giờ em và cô ấy chuẩn bị học cùng trường. Đó cũng là một dạng hẹn hò, chuyện đàn anh chỉ dẫn sinh viên mới chẳng có gì mờ ám!" Không dừng lại ở đó, Minh Khoa tiếp tục nhìn về phía Ban Mai với sự tò mò: "Còn anh và bạn cùng lớp cấp ba của em, sao lại gặp riêng với nhau ở chỗ này? Hai người cũng đang hẹn hò đúng không?"
"Khá lắm!" Cậu sáu khẽ bật cười: "Lâu ngày không gặp, trông em hoạt ngôn ra nhiều. Chắc hẳn là nhờ sự nhiệt huyết từ ai đó có khác!"
"Anh quá khen rồi, thực ra vào môi trường đại học ai cũng sẽ thay đổi để bản thân tốt hơn. Việc em nói nhiều một chút, đúng là nhờ có người khác cổ vũ song chính em cũng phải tự giác luyện tập để cải thiện vài kĩ năng, ví dụ như trước mắt là khi thuyết trình sẽ thật trôi chảy."
"Ồ, vậy hả?" Hai bàn tay của Minh Vỹ đan lại với nhau, đặt ngay ngắn lên bàn: "Em thay đổi hơi nhiều nên anh ngạc nhiên một chút. Thôi thì cố gắng lên nhé, chàng hoàng tử sinh viên năm hai."
"Vâng, cảm ơn anh. Nhưng mà theo như em biết..." Minh Khoa tiếp tục nhướng mày, để lộ ánh mắt bí hiểm: "Anh là nhân viên công ty, thực sự rất bận mà hôm nay không phải cuối tuần. Nếu không phải anh chủ động xin phép, sao có thể ngồi đây với bạn em? Mà để anh tự giác nghỉ một buổi giành thời gian cho người ta, có lẽ cô ấy khá quan trọng..."
Cánh tay của Thảo bây giờ đến việc cầm cốc nước cũng không vững nữa. Bầu không khí "nồng nặc mùi thuốc súng" này là sao? Dù chính miệng Minh Khoa xác nhận rằng hai đứa đang hẹn hò theo nghĩa tình bạn trong sáng chứ không phải yêu đương, thì nó vẫn vui lắm... Cơ mà với cuộc trò chuyện này, sao nghe như hai anh đang "bóc phốt" xem ai là người "trốn" nữ chính dắt cô gái khác đi chơi vậy?
Bất lực, Thu Thảo nhìn về phía Ban Mai cầu cứu, nhưng thứ nhận lại được chỉ là sự thất vọng lớn hơn. Con nhỏ từ nãy đến giờ bận sắp xếp và "nâng cấp trang bị", căn bản không thèm quan tâm hai cậu ấm nhà Dương Minh nói cái mô tê gì.
Giá như nó cũng lạc quan như thế!
"Tóm lại, anh với Mai chỉ là đồng nghiệp trong thời gian qua. Sau này Thảo muốn tìm chỗ thực tập thì đến công ty anh cũng được."
"Nhưng anh Vỹ, chuyên ngành em đăng kí theo học là tiếng Trung. Không lẽ, công ty anh chuẩn bị mở rộng thị trường sang Trung Quốc nữa ạ?" Nó đưa tay mân mê lọn tóc một hồi: "Vả lại, em không biết gì tin học máy tính cả."
"Ôi vào đấy có làm cái quái gì nhiều đâu, suốt ngày ăn uống rồi sửa vài lỗi ngớ ngẩn thôi. Anh ấy khác chỉ hết!" Ban Mai vừa dứt được cái điện thoại xuống, nói được một câu thì bị cậu sáu gõ nhẹ lên đầu.
Mặc dù đội trưởng thông tin của ESC la lên oai oái, Thu Thảo vẫn cảm thấy hai người này thân thiết trên mức bình thường. Nếu Ban Mai có thể "cứu vớt" cuộc đời của Minh Vỹ thì tốt biết bao, theo nguyên tác anh sáu chính là một trong những nhân vật có kết cục thảm thương nhất. Một cậu con trai bình thường nhìn trông có vẻ khô khan, suốt ngày chỉ biết đến công việc và những con số, cuối cùng hoá ra lại là người bi luỵ nhất. Quá đỗi vô lí thật mà!
BẠN ĐANG ĐỌC
Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu Loạn
AdventureXuyên không vào cuốn truyện thể loại "hậu cung", tức nhiều chàng trai đẹp thích một cô gái, mà không phải rời xa gia đình và thế giới cũ khiến Nguyễn Dạ Thu Thảo cảm thấy may mắn vô cùng. Nhưng có điều gì đó hơi sai ở đây mà nó chẳng ngờ tới... "Hệ...