Nếu không có tiếng gọi của Minh Châu, Thu Thảo và có lẽ là cả hai người hầu kia còn chẳng nhớ ra: Từ bây giờ họ có thêm một thành viên đã nhận thức là cậu cả. Nhìn gương mặt của Minh Quang chẳng có vẻ gì là đang để tâm đến những lời họ đang bàn bạc cùng nhau. Có lẽ Ban Mai nói đúng, bây giờ không phải thời điểm để nhiều người hơn biết về bản chất thế giới Nhiễu loạn.
"Anh đã cản trở mọi người bàn chuyện..." Như thể cảm nhận được ý nghĩ của Thảo, Minh Quang đứng dậy rời khỏi sân thượng bước về phía cánh cửa dẫn xuống nhà: "Không cần phải lo cho anh đâu, anh đã có suy tính riêng rồi. Anh sẽ đi theo con đường do bản thân mình chọn!"
"Ơ..."
Bốn cặp mắt tỏ vẻ khó hiểu nhìn về chỗ ngồi nơi cậu cả vừa bỏ đi. Quái lạ, rõ ràng Thu Thảo chỉ bất mãn trong lòng thôi chứ có nói gì đâu nhỉ. Vả lại, Minh Quang không hề có sức mạnh hay năng lực gì đặc biệt. Anh tự tính là tính tự tử đấy à?
"Thôi cứ kệ anh ấy đã, vấn đề là bây giờ phải tìm cách giúp mọi người được an toàn vào đêm rằm tháng Bảy tới đây." Minh Châu đặt bàn tay lên chống cằm: "Gia đình này thì có thể để họ đi du lịch, nhưng với những hộ dân cư sống tại đây thì làm cách nào họ mới di khỏi nhà hết được chứ?"
"Cắt điện đi thì sao ạ?" Xuân Yến khẽ chớp mắt: "Chúng ta sẽ giả vờ như có một sự cố chập điện bên trong chung cư nên cần phải sửa chữa, mọi người không được dùng máy phát điện."
"Làm như vậy ổn thật không? Nếu họ không đi khỏi đây thay vào đó lại phàn nàn xấu về chất lượng dịch vụ của gia đình này?" Anh Thư lắc đầu ái ngại.
"Anh có thể hỗ trợ họ một phần, mỗi người có giấy tờ hoặc hộ khẩu ở đây được giảm giá bảy mươi phần trăm nếu ngày hôm ấy đến đảo tư nhân du lịch." Minh Châu giải thích thêm thực chất đây cũng là chiến lược marketing nên nhà họ Dương chỉ chịu lỗ trong một khoảng thời gian ngắn. Song dù cho không nói ra, anh ba sẽ tính toán sao để phần thiệt thòi nhất thuộc về mình.
"Xin lỗi, em nghĩ làm vậy là thừa thãi không cần thiết. Không phải người nào cũng rảnh rỗi để có thể đi chơi." Xuân Yến tiếp tục tỏ vẻ lạnh lùng: "Hơn nữa chuyện này không phải của một mình anh, mà là vì an nguy chính họ. Thà anh cứ đuổi hết họ, ra ngoài có một đêm còn không chịu được thì sau cũng chẳng thể sống lâu ở thế giới này đâu."
Bầu không khí trở nên căng thẳng nhưng Thu Thảo chẳng biết làm thế nào xoa dịu tình hình đi như mọi khi. Tâm trí nó vẫn xoay mòng mòng quanh bài kiểm tra kỳ thi tốt nghiệp. Đáng lý ra giờ này nó phải được đi du lịch cùng dàn trai giống như nữ chính, chứ không ngồi đây lo cho thế giới này sắp rơi vào tay con mụ pháp sư tóc đỏ kiêu ngạo kia. Chẳng có thời gian đâu mà chơi bời cả!
Tối hôm ấy Lương Hoàng Ánh Tuyết đã tỉnh lại, mặc dù đầu đau như búa bổ và lúc cô ngồi dậy cảm thấy trời đất như sụp xuống. Nhưng với tinh thần trách nhiệm của một người lãnh đạo, việc đầu tiên cô làm vẫn là hỏi ba đồng đội của mình: Hôm nay là ngày bao nhiêu?
"Vậy là đã sắp đến ngày rằm rồi à? May là chị tỉnh lại kịp lúc... Chết tiệt!" Ánh Tuyết toan đứng dậy, nhưng rõ ràng cơ thể cô chưa bình phục hẳn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Spacious Impact: Phá Vỡ Hậu Cung Ở Vùng Nhiễu Loạn
AdventureXuyên không vào cuốn truyện thể loại "hậu cung", tức nhiều chàng trai đẹp thích một cô gái, mà không phải rời xa gia đình và thế giới cũ khiến Nguyễn Dạ Thu Thảo cảm thấy may mắn vô cùng. Nhưng có điều gì đó hơi sai ở đây mà nó chẳng ngờ tới... "Hệ...