Chương 12

5.1K 316 39
                                    

Vì có sự xuất hiện của người ngoài nên việc đấu tranh liền bị gác lại phía sau. Hồng Ngọc được Dung Dung kéo đến ghế ngồi, tiếp đó đầu bếp nhanh chóng ưu ái cô, chạy ra bê cho cô một bàn đồ ăn ngon nóng hổi!
Đãi ngộ của nữ chính đúng là không thể so sánh mà!
Hạ Lam âm thầm rớt nước mắt, cố gắng nhai đồ không chút hương vị trong khay của mình. Mãi tới khi nhìn đến chỗ của Văn Minh mới thấy hối hận, gì chứ, cô ăn còn ngon hơn đại thiếu gia chân chính đó!

Vì sao có ông nội Trịnh ở đây mà khẩu phần ăn của Văn Minh vẫn kém thế này? Bọn họ không sợ ông nội phát hiện họ ngược đãi cháu trai ông rồi đuổi đi hay sao?
Hạ Lam nhíu nhíu mày, lén lút gắp một chút đồ trong khay của mình qua cho Văn Minh. Anh ta đưa đôi mắt đen u ám lên nhìn cô một cái khiến cô sởn tóc gáy, sau đó nhất quyết không đụng tới món đồ Hạ Lam đưa!

Này, kì thị đồ ăn thế là không tốt có hiểu không?

Mặc dù bất mãn nhưng lại không thể thể hiện ra mặt, Hạ Lam vừa ăn đồ của mình, vừa âm thầm quan sát xung quanh. Nữ chính quả nhiên không hổ danh vạn người yêu, từ lúc xuất hiện tới giờ biết bao đôi mắt dõi theo đầy mê say!
Văn Hóa đắm đuối Hồng Ngọc thì cũng thôi đi, nhưng vì lí gì mấy kẻ coi thường người nghèo như mẹ con Đào Nương cũng nhìn nữ chính theo kiểu đong đầy yêu thương này chứ? Bố Trịnh vốn yêu cái đẹp càng không cần nói, hòa hoãn nhìn Hồng Ngọc tao nhã ngồi xuống dùng bữa. Ông nội Trịnh chỉ im lặng, đôi mắt sắc bén nghiêm nghị nhìn qua.

Bữa sáng đầu tiên của Hạ Lam ở nhà họ Trịnh cứ như vậy trôi qua yên bình vô cùng..

*

Mục đích chính hôm nay Hồng Ngọc đến đây là để học, thế nên ngay sau khi ăn uống xong xuôi, nữ chính đã kéo cô đi lên phòng! Dĩ nhiên hai người không cô đơn, khi lên tầng Hồng Ngọc đã tiện tay kéo cả Văn Minh và Văn Hóa đi theo. Đào Nương cùng Dung Dung tiếc hận vì phải đi gặp mấy phu nhân thượng lưu nên chỉ có thể dậm chân nhìn người đi xa.
Vừa khéo, Hạ Lam đang tò mò chết đây!
Rốt cuộc cái trường Hê Hê đó giảng dạy thứ quái gì? Một trăm lẻ tám cách cười à?

"Phòng tôi đây mà, cậu đi qua đó làm chi?" Mấy người vừa lên đến tầng ba, Hồng Ngọc đã nhanh tay kéo Hạ Lam đi đến một cánh cửa ngay đầu cầu thang ở phía đối diện phòng cô.

"Cậu lại quên rồi?" Hồng Ngọc coi câu thắc mắc này của cô giống y như bình thường, thản nhiên đáp lại "Chỗ này chính là thư phòng! Phòng sách đó!"

"À.. Ừ!" Ra là thư phòng! Nhưng cái này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Trịnh đâu có liên quan gì đến hai người? "Khóa cửa rồi còn đâu!"

"Văn Hóa.." Hồng Ngọc buông tay cô, vui vẻ đi tới bên người hắn ta. Văn Minh rụt rè đứng sau Văn Hóa, thấy Hồng Ngọc chạy đến bên này liền co người lại hẳn phía sau "..Cậu có chìa khóa phòng đúng không? Bài luận sắp tới của chúng tôi cần tham khảo nhiều sách lắm, làm ơn đi mà.."

"Được! Được!" Văn Hóa không chống lại được mị lực của người đẹp, lia lịa gật đầu "Cho Ngọc luôn chìa khóa còn được nữa là.."

Đôi cẩu nam nữ chim chuột nhau chán mới đi tới mở cửa cho mọi người vào. Hạ Lam có cảm giác mình sắp ngủ đến nơi rồi, phim tình cảm gì đó đưng diễn lộ liễu thế này được không?
Mà kể cũng lạ, nguyên chủ Nguyễn Hạ Lam này hình như IQ cũng không được cao cho lắm thì phải. Bọn họ ân ân ái ái ngay trước mặt kiểu này còn không phát hiện ra. Xong quyền thừa kế còn hai tay dâng cho nam phụ phản diện.. các kiểu nữa chứ? Không lẽ hồi nhỏ ở cô nhi viện không ai chăm sóc ốm tới hỏng não?
Chậc, thôi đi, cái thế giới mà người đọc nổi Tạp chí kinh tế còn bị coi là kẻ ngốc thì một người bình thường IQ dưới hai chữ số là quá hợp lí!

[Nữ Phụ Văn - FULL] Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ