Chương 51

2.9K 199 25
                                    

Lúc Hạ Lam tỉnh lại cảnh đã chuyển khác hoàn toàn. Cô và Văn Minh không còn ở sân bãi hoang vắng đầy đất đá và cỏ dại kia nữa. Cả hai người đều đã được chuyển tới một nơi khác, xa hoa, sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi vô cùng.

À, nói thật lúc này trong phòng chỉ có duy nhất Hạ Lam mà thôi. Nhưng cô đoán chắc điều kiện sống của Văn Minh chẳng tồi tí nào đâu. Một kẻ mang danh "vợ hờ" như cô còn có đãi ngộ tốt thế này, cậu ta là ông chủ chính thức còn được đối xử tốt đến đâu.. chắc khỏi cần nghĩ!

Chớp mắt nhìn một lượt căn phòng xa lạ, nơi này theo kiến trúc nhà ở thông thường, nhưng bên trong lại được sắp xếp rất nhiều máy móc hiện đại trợ lực cho việc điều trị của cô. Hạ Lam khá thảm, nặng nhất là vết đạn trên ngực, vì là súng bắn tỉa nên lực rất lớn, khiến ngực cô thủng ra một lỗ máu to đùng. Cũng may do giường xe của Văn Minh chao đảo nên đường đạn đi lệch, không trúng chỗ yếu hại.. Nếu không lúc này chắc mạng của cô cũng chẳng còn mà than ngắn thở dài. Sau lưng Hạ Lam cũng đầy những vết thương ngoài do đất đá từ vụ nổ xe bắn tới. Tất cả đều đã được xử lí sạch sẽ, nhìn qua là biết do dân chuyên nghiệp làm.
Ầy, cứu lại được mạng nhỏ rồi!
Nhưng mà... khốn thật đấy, dính vào nhân vật chính đúng là đen đủ đường!
Xem thử, cô đã phải ra sức cứu cậu ta thì chớ, đến lúc cậu ta gặp nguy hiểm còn phải miễn cưỡng theo số giời chạy đi bảo vệ cậu ta. Mẹ kiếp, lúc đó tay bắn tỉa rõ ràng nhắm vào Văn Minh, trùng hợp thế nào cô lại ngã đè lên chắn cho cậu ta được?

Trùng hợp?
Khỉ ấy mà trùng hợp!
Nhất định số mệnh không cho phép nhân vật chính chết lúc này nên mới kéo cô ra chịu tội thay..

Ừm, thôi thì coi như lại cứu cậu ta thêm một lần. Trịnh Văn Minh, để xem bây giờ cậu có thái độ thế nào với "ân nhân" của mình. Hô hô, hẳn là cung kính quỳ liếm cô đi! Mới nghĩ đến đó thôi mà lòng Hạ Lam đã dâng lên một nỗi niềm sung sướng khôn tả rồi.

Cô hơi cựa người, cơn đau từ ngực không nể nang ai truyền thẳng tới vỏ não. Hạ Lam đau tới cắn chặt môi, cô tái mặt muốn tìm chuông gõ để xem có y bác sĩ nào chạy tới nói cho cô tình hình hiện tại của mình hay không. Hầy, số Hạ Lam cũng đen quá đi, bình thường người ta bệnh tỉnh lại xung quanh kiểu gì cũng có vài ba người rưng rưng nước mắt vây đón. Đằng này cả hai lần cô mở mắt trong thế giới này đều bị tĩnh mịch bao lấy, nửa thân người cũng không xuất hiện!

"Ồ, tỉnh?" Nhắc người có người liền! Hạ Lam nâng mí mắt, chỉ thấy Trần Duy đứng đó nở nụ cười nửa miệng đúng chuẩn vô ơn "Hôn mê gần năm ngày, còn tưởng cô không thể qua khỏi!"

"Nhàm chán!" Hạ Lam nhịn đau, mấy giọt mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Mẹ kiếp, cô thật sự muốn chỉ ngón giữa vào mặt lão thầy, sao đó gào lên với lão rằng thì là tỉnh lại nhìn thấy mặt ông tui liền muốn hôn mê thêm lần nữa! "Nếu thầy không có việc gì làm thì lo tán gái kết hôn đi, ba chục tuổi đầu mà làm như mình còn trẻ trung lắm!"

"Cái.." Trần Duy không ngờ phương diện riêng tư bị ta lôi ra bóc mẽ, á khẩu lẩm bẩm "Chuyện này đến lượt cô quản à?"

"Tôi thích quản anh cấm được à?" Hạ Lam cứng miệng hỏi ngược, sau đó cảm thấy nói chuyện vô nghĩa quá mất sức nên dịu lại "Tình hình thế nào?"

[Nữ Phụ Văn - FULL] Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ