Chương 82

2.9K 179 57
                                    

Hồng Ngọc nhăn mày liễu, không hề do dự đẩy mạnh Hạ Lam một cái. Mặc dù đã có chuẩn bị và phòng thủ, nhưng ánh sáng của bàn tay vàng quá chói, Hạ Lam vẫn bị đánh bật ra xa.
Mẹ kiếp, ăn rau chân vịt hay sao mà khỏe dữ vậy trời?
"Cậu.. Cậu nói thế là có ý gì?"

"Ý gì?" Hạ Lam cười nửa miệng, cũng không trực tiếp vạch trần cô ta đoạt lại kim cương của mình. Chuyện này dù sao cũng cần ba mặt một lời, nếu không kẻ lươn lẹo như nữ chính thế nào cũng tìm được cách chối tội ngọt xớt!
Tạm thời cứ gác nó sang một bên.. Trừ khi cô ngứa miệng sẽ không tùy tiện hành động "Người thông minh như cô hẳn nghe xong sẽ hiểu ngay mới đúng chứ nhỉ?"

"Mình không hiểu, Hạ Lam!" Hồng Ngọc ngân ngấn nước mắt, nửa đáng thương nửa nghi hoặc "Cậu giải thích đi! Cái gì là của mình, cái gì không phải là của mình chứ?"

"Nhìn mặt tôi giống kiểu muốn nói chuyện với cô lắm à?" Cô không do dự nữa, đưa tay xua mạnh, y đồ đuổi người "Nói cho cô hay, Hồng Ngọc, nếu không phải Văn Minh còn cần người phục vụ, tôi đã đá cô ra khỏi nhà này lâu rồi!"

"..."

"Nhìn cô thôi tôi đã thấy khó chịu rồi!"

"..." Hồng Ngọc nén giận, từ nhỏ đến giờ mặc dù cô chỉ là cô nhi không nơi nương tựa nhưng chưa ai dám tỏ thái độ kiểu đó với cô cả! Không cần biết là già trẻ gái trai gì đó, chỉ cần Hồng Ngọc vừa xuất chiêu ai nấy liền cúi đầu quỳ liếm dưới chân cô!
Chỉ có mỗi cô ta! Nguyễn Hạ Lam này từ lúc bị Văn Hóa bỏ đến giờ không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm! Đúng là thứ đồ chết bầm! Sau này nhất định có ngày bị người ta luân gian đến chết! Cho đáng đời cô ta!

Sau khi phỉ nhổ đã đời trong lòng, Hồng Ngọc tự bình tâm lại, tìm kiếm thông tin trong mấy lời nói tưởng như vô nghĩa kia của Hạ Lam. Ai ngờ, không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi lập tức khiến cô trở nên vui vẻ.
Văn Minh vẫn cần cô nên cô ta không dám manh động gì với mình, điều này có nghĩa là gì đây? Chẳng lẽ ý cô ta là cậu có tình cảm với cô nhưng không dám thừa nhận, vì vẫn giận chuyện cô đi cùng Văn Hóa hôm đó nên mới chạy sang chỗ Hạ Lam hòng kích thích cô. Nhưng sang là một chuyện, có làm gì hay không lại là chuyện khác! Văn Minh không những không thèm làm gì với Hạ Lam này, còn cảnh cáo cô ta không được phép chèn ép hay tới gần Hồng Ngọc nửa bước. Hạ Lam mặc dù ghen tị nhưng sợ uy danh Văn Minh nên chỉ dám âm thầm bắt nạt cô mà thôi..

Ha!
Coi như có thu hoạch!
Tâm Văn Minh thế nào cô đã nắm rõ trong lòng bàn tay rồi!
Đúng là phúc hắc! Có gì cậu cũng giấu như vậy tôi làm sao biết mà ân sủng cậu đây? Trịnh Văn Minh, cố gắng mà ôn nhu chút đi, nếu không đến lúc tôi chán cậu, cậu có khóc tôi cũng chẳng thèm quay lại nhìn đâu!

*

Hạ Lam mặc kệ người nào đó vẫn phiêu phiêu trong trí tưởng tượng vô hạn của bản thân. Cô nhắc nhở cô ta một câu trong phòng có lắp camera sau đó đi thẳng xuống dưới nhà.
Văn Minh đã chờ đợi từ lâu, cậu ta ngồi trên ghế dài, nhàm chán xem báo mới và xử lí vài công văn vừa được gửi tới. Thấy Hạ Lam mặc quần áo tử tế chỉnh tề từ trên cầu thang đi xuống liền dừng tay, đưa mắt nhìn qua.

"Tính ra ngoài?" Văn Minh bỏ báo trên tay xuống, chậm nâng tách trà nóng lên miệng "Tôi đưa em đi!"

"Khỏi cần!" Hạ Lam còn chưa quen kiểu xưng hô ghê tởm này, một hàng da gà nhất thời nổi lên như sóng!
Má!
Sao người ta miêu tả thì ngọt dữ vậy, đến lượt cô được cảm nhận lại có cảm giác kinh sợ thế này? Nam chính, cậu nên uống thuốc đi! Có bệnh phải điều trị!
"Tôi đi để không gian cho hai vị ân ái làm lành!"

[Nữ Phụ Văn - FULL] Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ