Chương 48

2.6K 185 34
                                    

Chả thế nào cả!
Hạ Lam ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đẹp của cậu ta. Cô không cố kị cùng Văn Minh đấu mắt thật lâu, nhưng có vẻ bạn nam chính chưa chơi trò này bao giờ nên chỉ được chút xíu hàng mi dày đã chớp chớp chớp!

"Tầm thường!" Lấy lại được tí vui vẻ sau giông bão, Hạ Lam lên tiếng cười nhạo "Không khéo cậu chơi trò này với trẻ con cũng sẽ thua!"

"Cái gì?" Văn Minh bị so sánh với trẻ con dĩ nhiên không vui, cậu ta gắt gỏng hỏi lại nhưng thu về chỉ là sự im lặng vô tận của Hạ Lam.

Cô tự nhấn chìm mình trong cảm giác chán nản, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, dựa đầu lên kính quan sát bên ngoài.
Bầu trời tưởng như được dán lại hoàn chỉnh một lần nữa rách bươm và sụp đổ.

Người đó..
Không phải anh ấy!
Vĩnh viễn cũng không phải!

*

Cả hai nhân vật trong phòng đều ôm ấp những suy nghĩ tiêu cực và buồn bã, trải qua một buổi trưa nhàm chán, rất nhanh buổi chiều đã sang, giờ phẫu thuật đã điểm!
Hạ Lam ngồi bên ngoài phòng chờ, ảo não nhìn đoàn người tấp nập ra ra vào vào chuẩn bị đồ đạc dụng cụ. Trần Duy cũng lo lắng nhíu mày, đi đi lại lại bên cạnh cô không dứt. Ầy, thật chóng mặt, anh có đi nát giày thì cuộc phẫu thuật cũng không diễn ra nhanh hơn được đâu!
Vậy là để tránh tổn hại tài nguyên quốc gia, cũng tránh không cho mình mỏi mắt, Hạ Lam rất tốt bụng nhắc nhở: "Ghế ở bên này rất nhiều, thầy giáo, anh không cần gấp!"

"Đồ máu lạnh!" Trần Duy liếc xéo cô một cái, ánh sáng đỏ từ đèn cấp cứu ngoài cửa thi thoảng lại sáng lên, chói mắt cực kì "Cậu Minh phẫu thuật một chút cũng không lo lắng, nếu thay vào đó là bác sĩ Thái, chắc cô gấp lắm nhỉ?"

"Liên quan gì đến tôi?" Tốt bụng cũng không được nữa!
Hạ Lam bị chọc vào nỗi đau trở nên hung hãn vô cùng, cô xù lông, lạnh giọng "Anh ta với tôi có quan hệ gì mà phải gấp? Anh đừng nói chuyện không có căn cứ như vậy!"

"Không dám thừa nhận!" Trần Duy mỉa mai, nhưng sau cùng cũng vẫn dừng hành động lượn lờ qua lại trước mặt Hạ Lam. Cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, cuộc phẫu thuật đã tiến hành được hơn ba mươi phút.. "Tưởng cô cứng miệng lắm cơ mà?"

"Tôi dám thừa nhận chứ sao?" Cô nghĩ ra chuyện gì, liền ngồi nghiêm túc lại, vừa cười vừa nói. Thầy Duy, đừng trách tôi hỗn, có trách cũng nên tự trách thầy xui xẻo. Cứ lúc người ta tức liền đi ra làm bia đỡ đạn! "Tôi đã đen sẵn rồi, sợ gì bẩn thêm tí nữa. Chỉ thương cho một số người danh tiếng sạch trơn, nên lỡ yêu học trò của mình cũng không dám nói!"

"Cô.."

"Tôi nè!" Hi, lại gương mặt tức không có chỗ phát, nhìn thích thiệt nha!
Bảo sao Minh M cứ thích trêu cho cô tức đến á khẩu, thì ra nhìn vẻ mặt này thú vị và có cảm giác thành tựu cao như vậy "Anh dám thừa nhận anh có tình cảm với Hồng Ngọc sao? Dĩ nhiên là không! Thầy giáo, nói cho anh biết, hàng không cua nhanh sẽ có người hốt mất, đến lúc đó anh hối cũng chả kịp!"

"Chuyện này liên quan gì đến cô?" Trần Duy nghiền ngẫm gì đó, sau cùng vẫn dứt khoát gạt đi ý kiến của Hạ Lam. Đúng lúc này điện thoại trên tay anh ta phát sáng, Trần Duy miễn cưỡng quay người, nghiêm túc nghe điện thoại.
Không hiểu đối phương là ai, mỗi một câu nói đều có sức sát thương lớn, khiến vị trợ lý vốn bình ổn này dần dần nhăn mày, sự lo lắng in hằn khuôn mặt đẹp. Anh ta nghe điện thoại xong, cúp máy dặn dò "Ngồi yên tại chỗ, đừng đi lung tung!"

[Nữ Phụ Văn - FULL] Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ