Chương 73

2.8K 183 17
                                    

Vì vài lí do nên tối hôm đó sau khi ăn xong Hạ Lam quyết định ra ngoài thuê phòng khách sạn. Cô cứ âm thầm ra đi, không đem theo điện thoại cũng chẳng có phương tiện liên lạc nào trong tay cả. Giống như một ẩn sĩ chán đời, chỉ muốn xa lánh toàn bộ nhân loại trên thế giới.

Chọn một căn phòng gần cửa hàng quần áo của cô, Hạ Lam thầm tính toán một chút về kế hoạch khai trương ngày mai.
Hôm nay vội vàng đủ thứ, còn bị người ta tập kích nên quên mất vấn đề quan trọng này. Cũng may bây giờ còn chưa quá muộn, cô rẽ qua cửa hàng một chút vẫn còn kịp.
Nhưng lúc này một mình cô ra đường có nguy hiểm hay không đây? Sợ đám người kia lại nhân lúc này ám sát cô thì chết! Dù gì mạng cũng quan trọng hơn tiền, hay thôi ở đây rồi gọi điện xem đám đàn em làm việc thế nào sau đó đặt hoa đặt bánh luôn vậy. Hạ Lam không sợ chết, chỉ là cô sợ chết một cách vô ích thôi. Cô còn chưa kịp làm việc gì to lớn nữa, chưa kịp hưởng thụ thành quả gì nữa đây này!
Hừ, rốt cuộc là kẻ nào nhằm vào hai người cô tối hôm nay? Tự dưng Hạ Lam có chút tò mò, lại có tí tiếc nuối.. Nếu tối nay cô cứ cố chấp bỏ qua lời của nữ chính mà ở lại nhà thì tốt rồi. Đêm Văn Minh sẽ qua chỗ cô, sau đó hai người sẽ cùng nhau bàn bạc về vấn đề khu Đông, còn có vấn đề "kẻ đứng sau" màn này nữa chứ. Hoặc cũng có thể nói về việc..

Ôi trời!
Lại nghĩ đến Văn Minh!
Mặt dày vừa thôi bà má!
Người ta có đối tượng thật sự, có người trong lòng rồi.. Cô còn dám đứng ra giành hoa có chủ hay sao? Hạ Lam không thèm làm việc hạ cấp ấy đâu, không! Bao! Giờ!

*

Một đêm không an giấc.
Hạ Lam tỉnh dậy sớm, cô trả phòng sau đó chạy bộ ra công viên tập thể dục buổi sáng. Lúc này trời đã tờ mờ sáng nên cũng có khá nhiều ông già bà cả cùng nhau tập dưỡng sinh. Bọn họ vừa nói vừa cười, những vấn đề nhỏ nhặt nhưng vui vẻ và thoải mái. Hít một hơi thật sâu, không khí dễ chịu ở nơi này xoa dịu sự mệt mỏi đêm qua không ít.

Sau khi khởi động xong xuôi, cô xuất phát chạy thẳng đến cửa hàng của mình để kiểm tra lại một lượt. Mọi thứ đều đã được sắp xếp hoàn chỉnh, đẹp đẽ đúng tiêu chuẩn và y như bản thiết kế có sẵn. Hạ Lam hài lòng kí nhận hoa sớm, sau đó đặt lại hai bên cửa hàng rồi mới vòng về nhà ý định tắm rửa thay đồ xong mới quay trở lại.

Khi cô làm xong tất cả những việc này thì trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Ngôi nhà hai tầng nho nhỏ vẫn chìm trong sự yên tĩnh, hẳn rằng những người còn lại trong nhà chưa ngủ dậy. Cô rón rén mở cửa, lại nhẹ nhàng khép cửa lại, nhón chân từ từ đi về phòng mình. Mặc dù nhà này cách âm chưa thật sự tốt giống như phòng chủ tịch của ông nội Trịnh, nhưng nếu đóng cửa lại thì tiếng động mà Hạ Lam tạo ra lúc này cũng chẳng đáng tính đếm làm gì. Nhưng cô bây giờ cứ thích cẩn thận như thế đấy, đánh động khiến đôi uyên ương kia dậy lại mất công chào hỏi mệt người!
Chắc hẳn hôm qua được Hạ Lam tạo điều kiện tối đa như thế bọn họ đã tự động làm lành trở lại với nhau rồi nhỉ. Lúc này không khéo còn đang nằm trong phòng ấp nhau rồi ý chứ.. Hừ, sáng sớm đã bực mình! Não vô-dụng, mày làm ơn nghĩ về chuyện khác giúp tao cái!

Phía trong căn phòng của cô lúc này mờ mờ tối, Hạ Lam không mở đèn, cũng không kéo rèm cửa sổ ra cho ánh sáng tràn vào. Cô dứt khoát tiến thẳng tới phòng tắm, vừa đi vừa lầm bầm niệm kinh tự trách cứ bản thân. Mở một bồn nước thật đầy, mở vài bài nhạc dịu dàng du dương, cô chậm rãi hưởng thụ cảm giác được nước ấm xoa dịu..

[Nữ Phụ Văn - FULL] Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ