Chương 74

2.9K 191 33
                                    

Sự thật chứng minh Hạ Lam đã nhầm, ông trời khó đoán hơn cô tưởng nhiều lắm.
Vừa mới thoáng tới cửa sau bệnh viện, Hạ Lam đã vô tình đụng mặt một bóng dáng blu trắng tiêu sái. Cô dụi lại mắt một lần, tự gào thét trong lòng thêm một ngàn lần: mẹ, đúng là Ngô Ngọc Thái! Cô không nhìn nhầm một tí nào!

Vì lẽ gì cô muốn tránh không gặp người chọn đi cửa sau rồi mà vẫn đụng phải anh ta? Chẳng phải anh ta bận bịu lắm sao? Viện trưởng rồi bác sĩ phẫu thuật chính.. các kiểu cơ mà? Giờ này nếu không phải ở nhà thì nhất định phải ở trong phòng làm việc chứ! Hoặc giả đúng tầm anh ta đi về đi, sao anh không đường đường chính chính đi cửa trước, lén lút cửa sau làm chi?

"Hạ Lam?" Ngọc Thái nhíu mày, hơi nheo mắt lại nhận người "Cô là tiểu thư Hạ Lam đúng không?"

"Xin chào!" Hạ Lam cúi đầu, không hiểu vì sao lại có chút bài xích tiếp xúc với người này.
Tim đập thình thịch thuở ban đầu đâu? Cuống quýt không yên những ngày trước đâu? Sao cô lại có thể bình tĩnh đến thế này? Bình tĩnh tới mức tự bản thân Hạ Lam cũng cảm thấy lạ lùng..
"Bác sĩ Thái!"

"Cậu Văn Minh dạo này thế nào?" Ngọc Thái cười tươi, gật đầu thăm hỏi "Từ hôm đó tới giờ tôi đi công tác, chưa gặp lại cậu ấy lần nào!"

"Vậy sao?" Hạ Lam cũng cười, nhưng nụ cười của cô cứng ngắc "Văn Minh vẫn tốt, cũng may có bác sĩ giúp đỡ, cuộc phẫu thuật vô cùng thành công nên mới vậy.."

"Đó là công sức của cả ekip! Hạ Lam không cần cảm ơn riêng tôi!" Ngọc Thái dường như cũng tự thấy được gặp mặt nói chuyện chỗ này thật bất tiện, anh ta chỉ tay về phía sau, lịch sự "Cậu Minh hồi phục nhanh là tôi yên tâm rồi! Hạ Lam có cần tôi giúp đỡ gì không, vào phía trong đi!"

"Anh đang bận đúng không?" Hạ Lam xua tay, chuyện này là bí mật quốc gia đó, tôi không cần anh đâu!
Mặc dù anh ta không ở trong đội ngũ bác sĩ chữa trị cho ông Trịnh, nhưng người này chuyên môn giỏi như vậy, xem mấy loại thuốc này mà không biết cô lấy từ chỗ ông Trịnh mới là lạ! Nếu nó chỉ là thuốc bình thường thì không sao, còn nếu không phải.. Kiểu gì anh ta chẳng đoán được phía sau chuyện này còn nội tình.
Vạch áo cho người xem lưng, Hạ Lam còn chưa mất não đến mức đưa chuyện nội bộ nhà họ Trịnh ra ngoài!
"Anh cứ làm việc của anh đi, tôi còn có việc!"

"Không cần tôi giúp?" Ngọc Thái híp mắt, cười tinh quái "Thôi được, nếu tiểu thư đã từ chối tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng.. Thế này vậy, cô tới đại sảnh, tôi sẽ gọi điện cử người đưa cô đi làm việc!"

"Không cần!"

"Không! Cần chứ! Dù sao chúng ta cũng có quen biết, bạn bè mà không giúp nhau làm sao coi được?"

Bạn bè cơ đấy?
Hạ Lam nhăn mũi nhìn Ngọc Thái tiếp tục tiêu sái rời đi. Anh ta cứ như vậy ung dung ra ngoài, với tay bắt taxi rồi phóng thẳng chẳng buồn ngoảnh mặt lại. Hạ Lam cũng không nán lại chỗ đó lâu, cô đợi chiếc xe kia khuất dạng, sau đó tiếp tục lén lút đi tìm chỗ mình cần tìm. Dĩ nhiên việc bí mật nên giấu hành tung, chuyện ra đại sảnh gặp người của Ngọc Thái cô sẽ không thèm làm!
Thế nhưng những việc sau đó tiếp tục khẳng định với Hạ Lam rằng, đôi khi người tính sẽ vĩnh viễn không thể bằng trời tính!

[Nữ Phụ Văn - FULL] Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ