Thời gian thăm bệnh có hạn định, không phải bởi vì Hạ Lam có nhân vật lớn là viện trưởng đi kèm mà được ngoại lệ. Hết giờ một cái, lập tức đám người bảo an bên ngoài gõ cửa, lịch sự yêu cầu hai người ra ngoài trả lại không gian nghỉ ngơi của bệnh nhân.
Thật ra sự giới hạn này đến rất đúng lúc, bởi ông nội Trịnh và Hạ Lam không thân thiết đến thế, vả lại nếu có thân thiết, thì lúc này cô cũng không đủ khả năng nói chuyện với người đang hôn mê đâu!Hai người cùng nhau sóng bước ra ngoài, cô nhìn lại căn phòng và người đàn ông kia lần nữa, sau đó đưa tay khéo cửa. Ngọc Thái không phá vỡ sự suy nghĩ của cô, cả hai cứ yên tĩnh cùng nhau đi từ tầng hai trở xuống. Chậm rãi và nặng nề.
Ông nội Trịnh trải qua cơn bạo bệnh lúc này chẳng khác gì cây xanh vừa kinh qua bão lớn, đổ gục không tài nào vực dậy được nữa. Thân thể của ông khô quắt, trở nên héo hắt và nhỏ bé vô cùng dưới lớp quần áo bệnh nhân rộng thùng. Sắc mặt tái nhợt, hốc hác, hõm má thật sâu và hơi thở nhọc nhằn, khùng khục từng cơn khó khăn. Làn da xám xịt với những lớp đồi mồi nhăn nheo, đổ dàn khắp thân thể. Dường như màu sắc già nua và lưỡi hái tử thần đã kề sát lên cổ người này, chỉ sảy chân trong việc chăm sóc một chút lập tức ông ấy sẽ ra đi mãi mãi."Chẳng phải đã điều trị và cách li rồi à?" Hạ Lam nghi hoặc thắc mắc "Vì sao ông ấy vẫn hôn mê không hay biết gì?"
"Chuyện này hoàn toàn do thể trạng của bệnh nhân!" Ngọc Thái lúc này mới lên tiếng giải thích, từng câu nói của anh ta nhỏ nhẹ, gió tới cuốn đi liền bay mất "Từ khi Hạ Lam phát hiện và chuyển ông vào đây, sức khỏe của ông đã cạn lắm rồi!"
"Hiện tại một ngày ông tỉnh táo được bao lâu?" Cũng không phải cô có điều gì đặc biệt muốn nói với ông ấy, nhưng Văn Minh chắc là khác. Đó là người thân của Văn Minh, là người cậu ta không yêu cũng thương. Thế nên chuyện người này muốn nói với ông ấy chắc cũng không ít đâu nhỉ?
Hạ Lam không muốn Văn Minh phải hối hận vì ông ấy ra đi trước khi cậu ta kịp nói hết tất cả những điều cần phải nói..
Hầy, lại bao đồng nữa!
Chuyện gia đình người ta, tình cảm nhà người ta liên quan gì đến cô chứ? Ốc không mang nổi mình ốc còn đòi vác cọc cho rêu! Bên này đều là người của ML, có thông tin gì khác lạ hẳn là họ sẽ báo ngay cho cậu ta. Văn Minh chắc chắn biết hết những điều này, biết còn rõ hơn cô nhiều nữa là đằng khác. Thế nên cậu ta cần cô thông báo sao? Cần cô sắp xếp một cuộc gặp cuối hay sao?
Dĩ nhiên là không!
"Tâm trí ông có bình thường hay là..""Thời gian tỉnh rất ít.." Ngọc Thái có vẻ ái ngại, vừa dò tìm trong mắt Hạ Lam những cảm xúc đấu tranh vụn vặt vừa đoán thử mối quan hệ của cô và ông Trịnh "..Không cố định trong ngày và cô yên tâm, ông ấy vẫn rất tỉnh táo!"
"Ông ấy còn kiên trì được khoảng bao lâu?" Bất tri bất giác đã đi tới giữa sân, khoảng lặng giữa hai người cũng bị kéo ra càng rộng.
Sinh mạng của người đó tưởng như không liên quan gì đến mình, nhưng khi tự bản thân chứng kiến một ngọn nến sắp tàn, trong lòng lại không tránh khỏi cảm giác đau xót và hụt hẫng.
"Nhìn tình hình sức khỏe này chắc cũng không còn mấy thời gian nữa.."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nữ Phụ Văn - FULL] Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?
Teen FictionTRUYỆN CÓ MỘT SỐ TÌNH TIẾT 17+, ĐỘC GIẢ LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC! Tên truyện: Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai? Tác giả: SuMonster098* - SM098* Thể loại: hiện đại, xuyên thư, có tí thương trường. Văn án sô đép: Tùy ý và phóng khoáng. Kiêu ngạo và kiên cườ...