Chương 117

2K 145 51
                                    

Trợ lý xinh đẹp một khi đã đi sẽ không quay trở lại. Trước nay giác quan thứ sáu của cô luôn tốt, lần trước khi "chọn chủ" cô cũng chọn đúng người sẽ giành được khu Đông. Và cả sau đó nữa, khi Huyện trưởng Dương chuẩn bị bị bắt cô cũng đã kịp thời đưa ra quyết định chia tay không đòi đến bù với ông ta..

Lần này, không hiểu vì sao trái tim trợ lý lại run lên một cách mãnh liệt như thế. Ngay khi nhìn thấy đại thiếu gia kia bước chân vào tập đoàn Trịnh gia với phong thái oai nghiêm, người bảo vệ đi theo hàng dãy.. Hai chân cô tưởng như đã nhũn ngay, não đã ngừng hoạt động lập tức vậy.
Cũng may cô đủ sức kiềm chế, giữ vững bình tĩnh nghe ngóng tình hình. Đến lúc biết được Văn Minh chính là "người bí ẩn" đã thu mua hàng loạt cổ phần của Trịnh gia, cô lập tức rụng rời. Người này giả ngu giả ngốc thế mà cuối cùng lại chính là kẻ thâm sâu khó lường nhất. Một khi Văn Minh đó đã nắm đủ số cổ phần, còn có mác "đại thiếu Trịnh gia" trong tay thì sợ gì không tiếm được quyền của Văn Hóa?

Vậy là.. Cô cười nhạo Hạ Lam kia quá sớm hay sao?
Nhỡ đâu chồng con nhỏ đó lên cao, nó được đà quay lại trả thù thì thế nào?
Nhưng Nguyễn Hạ Lam dơ bẩn đó cũng đâu xứng làm "vợ" của Văn Minh? Cô ta đã bị Văn Hóa chơi chán, chơi nhàm đến mức đá đi không được. Nếu Văn Minh kia quả thực không ngốc lại có tài sản lớn trong tay thì chắc chắn không bao giờ thèm loại mặt hàng kinh tởm đó.

Nhưng vì sao cô vẫn thấy lo lắng thế này?
Sự sợ hãi vô định xâm chiếm, thôi thúc trợ lý nhanh chóng rời khỏi Trịnh gia. Rời càng nhanh càng tốt!

"Đó.. Đó đúng không?" Vừa rời chân khỏi phòng họp, trợ lý còn chưa kịp bước đến chỗ của mình lấy đồ đã bị mấy tiếng xì xào nho nhỏ làm phân tâm.
Cô nhướn mày, gót giày cao chót vót gõ xuống mặt sàn hoa cương phát ra âm thanh chói tai.
Gì đây?
Tự dưng cô lại biến thành trung tâm chú ý của mọi người là thế nào? Rốt cuộc trong lúc cô rời đi đã có chuyện gì xảy ra? Còn đám người này nữa, cư xử kì lạ và xa cách như vậy..
"Là cô ta?"

"Hít thở chung bầu không khí với cô ta tôi đã khó chịu!" Một người khác không kiêng dè nói lớn "Tập đoàn Trịnh gia này gớm thật, đàn bà con nào cũng nát!"

"Anh nói liên thiên gì? Đừng vơ đũa cả nắm!" Một người khác nóng máu cự lại "Mấy con đ* này sao vẫn dám vác mặt đi làm vậy nhỉ? Kinh tởm!"

"Nó nhìn kìa!"

"Nhìn làm cái khỉ gì được? Thèm chơi à? Thèm tôi cũng chả dám chơi nó! Sợ AIDS.."

"Ha ha ha.."

"..."

Chuyện gì..
Chuyện gì thế này?
Trợ lý luống cuống lấy túi xách sau đó lao thẳng ra cửa. Đám người đó nhìn cô bằng ánh mắt xét nét và dè bỉu kinh tởm. Khuôn mặt ai nấy bình thường tươi cười đon đả giờ này đều biến thành khinh thường, chán ghét.

Lẽ nào bọn họ đã biết chuyện gì rồi?

Nhưng cô làm nhiều chuyện đáng xấu hổ như vậy, rốt cuộc điều mà bọn họ biết là cái gì?

Ấn nút thang máy, trợ lý không dừng ở sảnh lớn mà quyết định xuống thẳng gara gửi xe. Tạm thời cứ rời đi trước đã, nơi này lộn xộn như vậy cứ để Văn Hóa kia giải quyết. Dù sao sau vụ khu Đông cô cũng đã ăn đủ tiền của cả Trịnh gia và Huyện trưởng Dương. Ngày hôm nay nếu như thôi việc cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả.

[Nữ Phụ Văn - FULL] Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ