52. Mèo có thể ăn hamburger không?

3.3K 147 18
                                    

Cậu cởi quần áo mà Taein đã thay cho mình và bước vào phòng tắm. Ở đâu cũng được, cậu phải ra ngoài để giết thời gian. Cho đến khi Shinjae trở về.

Sau khi tắm sạch cơ thể và lau khô tóc, Yoogeun thở dài khi nhìn cơ thể mình trước gương trong phòng tắm. Toàn bộ cơ thể cậu như thể đã bị tấn công bởi một con quái thú. Cánh tay và đùi có vết bầm tím từ cú ngã trước đó và đôi môi cậu hơi sưng đỏ. Trên gáy rải rác những dấu hôn đỏ và vết cắn. Điều tồi tệ hơn nữa là thậm chí còn có một dấu tay hằn trên mông cậu.

Nếu cậu mặc áo ngắn tay ra ngoài, mọi người sẽ biết những gì cậu đã làm đêm qua. Điều đó không có vấn đề gì cả ngoài việc tạo ra nhiều tin đồn hơn. Ngay cả khi không phải vậy, các thợ săn của Erewhon chưa bao giờ nhìn cậu một cách thiện chí và Yoogeun thì không muốn nhận thêm thù hận từ họ. Sau một hồi cân nhắc, cậu lôi ra một chiếc áo phông mỏng dài tay và mặc vào.

Yoogeun đi xuống sảnh. Điều đầu tiên cậu nhận thấy là nước mưa trượt xuống các ô cửa kính lớn. Ngoài kia, một khung cảnh đô thị ảm đạm trải rộng giữa cơn mưa tầm tã. Có ít người trong sảnh hơn bình thường. Đó là do trời mưa hay là do sự hỗn loạn gần đây trong toàn ngành thợ săn? Không khí mát mẻ từ điều hòa lưu thông qua toàn bộ tòa nhà có thể không phải là lý do duy nhất làm cho bầu không khí lạnh lẽo.

Vào lúc bình minh, cậu chỉ ăn một vài miếng bánh quy giòn với mứt như một bữa ăn nhẹ và chủ yếu là uống rượu. Sau đó cậu ngủ thiếp cả buổi sáng như bị ngất đi và bỏ bữa hoàn toàn. Bụng cậu cứ cồn cào như có động đất bên trong. Liệu họ có bán canh giải rượu hoặc cháo trong căng tin không? Cậu ấy không biết. 

Sẽ thật tuyệt nếu có một cửa hàng tiện lợi hoặc một siêu thị nhỏ trong đây. Tòa nhà trụ sở Erewhon vốn đã sang trọng đến mức một kẻ chẳng liên quan gì đến nơi này như Yoogeun thậm chí còn không dám nhìn kỹ, thì không thể có chuyện một cửa hàng tầm thường như thế lại ở đây.

Yoogeun mở cửa căng tin, xoa vùng trán đang đập thình thịch bên trong. Ngay khi cậu bước vào, sự im lặng tuyệt đối ngay lập tức chôn vùi toàn bộ căn phòng. Cậu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ xảy ra mặc dù cậu đang bận rộn giải tỏa cơn nôn nao. Yoogeun nhìn xung quanh. Những người đang ngồi ở các bàn ăn đã đồng loạt ngậm miệng lại. Tất cả đều có biểu cảm kỳ ​​lạ trên khuôn mặt như thể không biết nên nói gì hay làm gì, chỉ liếc Yoogeun một cái rồi bất giác quay đầu sang chỗ khác.

Bằng cách nào đó, sau vài tháng ở đây, cậu ấy đã quen với việc đón nhận những ánh mắt đầy thù địch của những người khác. Trong giây lát, cậu tự hỏi liệu họ có muốn Guide ô dù rời khỏi nơi này hay không. Nhưng không phải thế. Có điều gì đó trong mắt họ không phải là thù địch, mà là sự bối rối ..... Bối rối?

Yoogeun quay đầu lại, hướng về phía mọi người đang nhìn và tìm thấy nó. Một con mèo đen đã chiếm một chỗ ngồi bên cửa sổ và thậm chí còn một chiếc bánh mì kẹp thịt tự làm và đồ uống dở dang đặt trước mặt. Như thể con mèo đang ngồi trên ghế và ăn những thức ăn đó như một con người.

"Nyaang."

Con mèo kêu lên và nhìn quanh căn phòng rộng rãi với đôi mắt vàng sáng. Ánh mắt của con mèo quét qua chỗ nào, mọi người đều cứng đờ và lập tức nhìn xuống sàn nhà. Cứ như thể cậu ta vừa đe dọa mọi người phải ngậm miệng lại và cụp mắt xuống.

[BL - Novel] Profundis/ Vực thẳmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ