177

26 5 0
                                    

Ở bên ngoài căn phòng, Neji cùng Hanabi cứ thấp thỏm lo âu. Họ đã rời khỏi bàn ăn, đứng ở đó đã lâu, hồi hộp chờ đợi. Họ lo lắng lắm, giờ thì cô bé Hanabi cũng thấy buồn, hình như cô bé đã hiểu, chuyện gì đang diễn ra. Neji tựa lưng vào cánh cửa trong khi Hanabi ngồi xuống ôm cơ thể mình. Hai anh em mong đợi một kết quả tốt đẹp.

Nhà hàng cao cấp này có vấn đề về thiết kế về việc cách âm thì phải, bằng chứng là dù cánh cửa đóng kín, cuộc hội thoại, nói đúng hơn cuộc tranh cãi của hai cha con không thể bảo mật được. Tất cả đều bị những người đứng ngoài nghe thấy.

Trong phòng đột nhiên yên ắng, cả hai chỉ nghỉ ngơi lấy lại sức trước khi bước vào cao trào. Hinata quyết định là người bắt đầu.

''Tại sao đến bây giờ cha không chịu thừa nhận?'' Một câu hỏi được đưa ra từ cô, thoạt nghe thì nó chả dính dáng gì đến vấn đề đang gặp phải, nhưng thực chất lại rất liên quan. Không những câu trả lời làm rõ vấn đề đang nói đến, thậm chí còn chính là lời lý giải cho những tổn thương mà Hinata phải chịu đựng từ khi mẹ qua đời cho đến bây giờ.

''Con nói vậy là sao, thừa nhận cái gì?'' Hitachi vẫn tỏ ra bình thản nhưng tận sâu bên trong ông hiểu Hinata đang nói gì.

''Cha chưa bao giờ coi trọng con, luôn đối xử lạnh nhạt, nghiêm khắc, hay nói đúng hơn là bỏ mặc con, vì cái gì?''

Nước mắt Hinata rơi làm gián đoạn lời nói của cô. Nốt nước bọt, điều chỉnh hơi thở đang dần rời xa, cô nói trong nước mắt. ''Vì sự tồn tại của con nhắc nhở cha nhớ đến mẹ, người phụ nữ từng là vợ của cha." Hinata nói thẳng trọng tâm của vấn đề, mỗi lời nói ra như dao cứa vào tim, mỗi câu nói là một nỗi đau mà cô phải chịu đựng.

Hitachi nhìn cô ánh mắt đã dịu xuống. Hinata nói đúng, cô giống mẹ, nét thanh tú trên gương mặt, đôi mắt, sự dịu dàng, cho đến cách cư xử. Sự bao dung và tâm hồn lương thiện, những thứ đó làm lão liên tưởng đến người vợ, người lão yêu. người mà lão luôn cho rằng trái tim của người ấy hướng tới một nơi khác, không dành trọn cho lão .Và hơn hết lão cho rằng người vợ của mình đã không chung thủy.

Chính cái suy nghĩ đó, dẫn đến cách cư xử và hành động dành cho cô của lão là vô cùng tàn nhẫn. Từ khi Hanako mất, khoảng cách của lão với Hinata càng ngày càng nới rộng ra. Vì sao thế? Hitachi không muốn thừa nhận suy nghĩ của mình là sai, cho đến khi Hanako mất, thay vì tìm cách bù đắp cho Hinata, lòng tự tôn ra lệnh cho lão làm điều ngược lại.

''Phải, ta thừa nhận. Sự tồn tại của con khiến ta nhớ đến bà ấy, con giống mẹ." Thả một làn hơi nhẹ, Hitachi chính thức thừa nhận, nhưng chợt lão dừng lại khi muốn nói gì đó mà không sao diễn đạt thành lời.

''Cha có yêu mẹ?'' Hinata ngờ vực hỏi. Lập tức lão trả lời dứt khoát.

''Có.''

''Vậy tại sao?'' Câu nói đứt quãng, đầy khó nhọc cô thốt ra. Tại sao tình yêu lão dành cho mẹ cô lại khiến cô chịu nhiều tổn thương, bất công đến thế?

Hitachi im lặng, không biết trả lời thế nào cho phải, lúc này chính lão cũng bế tắc trong việc làm rõ ràng trái tim mình.

''Cha có biết, lời cuối cùng mẹ nói trước lúc mất là gì không?'' Câu hỏi khiến Hitachi liếc nhìn cô. Lần này đôi bên đã chạm sâu vào mắt nhau.

Cuộc sống mới của HinataNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ