Chương 156

36 3 0
                                    

"Muốn chết à? Đang yên đang lành làm cái gì thế?"

Bác tài thò đầu ra giận dữ mắng Hinata.

Không bận tâm tới người đàn ông kia. Khi chiếc xe dừng lại, Hinata gom bình tĩnh, thả tay xuống, tiến đến đập dồn dập vào cửa xe.

"Sakura, nói chuyện một lát."

Hinata gọi liên tục, nhưng nàng không phản ứng, chỉ ngồi yên trong xe với những giằng xé tâm can. Mẹ Sakura bà Mebuki thấy vậy mới lên tiếng đánh thức con gái.

"Sakura! Con ổn không? Có muốn nói chuyện với Hinata?"

Sakura đưa mắt nhìn Hinata, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Nàng bồn chồn, bất an. Nhìn biểu hiện của con gái, bà Mebuki nắm lấy tay Sakura, nhẹ nhàng khích lệ:

"Con nên gặp bạn ấy, giải quyết cho xong mọi chuyện. Chung quy, con nợ Hinata một lời xin lỗi, phải thế không?"

Thái độ của Mebuki dành cho Hinata khác với đêm hôm ấy. Lí do là sau khi vặn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, khiến cô con gái yêu quý của bà nhốt mình trong phòng, Sakura đã thú nhận hết với bà. Và xin bà chấp nhận yêu cầu là chuyển nàng đến ngôi trường khác. Vì thương con gái và hiểu rõ hơn ai hết cái tôi của Sakura rất lớn, sẽ không bao giờ con bé cúi đầu với người khác. Dù điều đó là sai, nhưng bà đành chấp nhận thay vì can ngăn, khuyên nhủ. Nhưng thâm tâm bà rất muốn Sakura dũng cảm đối diện với Hinata, hơn hết có lời xin lỗi cô. Những gì Hinata nói ở bữa tiệc khiến mẹ nàng phải ngẫm nghĩ rất nhiều. Bà ta tự thấy bản thân thật thảm hại khi không dạy dỗ nàng tốt như mẹ cô. Bằng chứng là Sakura đã có suy nghĩ lệch lạc, suýt nữa gây ra sai lầm khó lòng tha thứ. Sự việc ngày hôm nay, bà thấy bản thân cũng có lỗi. Bà quá nuông chiều nàng từ trước tới giờ, và dường như tin tưởng nàng tuyệt đối. Thật nàng làm bà thất vọng, nhưng vì là mẹ nên bà sẵn lòng tha thứ cho nàng.

Hinata kiên trì liên tục đập vào cửa kính. Cuối cùng không chịu thêm được nữa, Sakura nghe lời mẹ, bước ra khỏi xe, nói chuyện thẳng thắn với cô.

"Cô muốn nói gì đây?" Sakura thay vì cư xử hòa nhã, bởi bất lợi của mình, nàng lại tỏ thái độ khó ưa, cất giọng ngang ngược ngay khi vừa bước ra khỏi xe. "Tới để cười nhạo tôi hay là bắt ép tôi xin lỗi cô?"

Chẳng trách được, bản tính kiêu ngạo của nàng, đâu dễ hạ mình trước người khác. Dù biết bản thân sai, nhưng nàng vẫn cố chấp giữ chút sĩ diện cho mình.

"Đó là điều cậu có thể làm sau những gì đã gây ra với tôi ư, chạy trốn trong hèn nhát?"

"Đừng có ảo tưởng Hinata." Nàng cau có khi cô dám bảo nàng hèn nhát. "Chẳng qua tôi không muốn nhìn mặt cô."

"Tháo mặt nạ được rồi đấy Sakura." Hinata nhẹ giọng yêu cầu: "Dù có cố mang nó thì cũng không giúp cậu trông tốt đẹp hơn nữa đâu. Sĩ diện có quan trọng tới mức phải đánh đổi tất cả? Bạn bè, gia đình... những thứ đó không giá trị hơn cái sĩ diện hảo ấy?"

Cô vừa chạm vào đúng u nhọt trong trái tim nàng. Cô nói đúng, tới giờ phút này cô luôn luôn đúng. Đòn đánh ngay tức khắc làm Sakura tê liệt hoàn toàn.

"Yếu đuối thì sao, có ai cười cậu đâu. Mắc sai lầm thì có chi phải xấu hổ." Hinata tiếp tục. "Chỉ có những kẻ hèn nhát, vô trách nhiệm, biết sai không sửa mới đáng bị chê cười. Cậu định biến mình thành kẻ bị người đời căm ghét, chê trách hả?"

Cuộc sống mới của HinataNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ