Chương 64

27 1 0
                                    

Chương 64

Vì nhận được cuộc gọi từ Tạ Nghiễn Thanh, mấy ngày sau đó tâm trạng của Dương Từ rất tốt. Sau khi tan học vào buổi chiều hôm đó, giáo viên chủ nhiện đã đặc biệt giữ Dương Từ lại và nói chuyện với anh về kỳ thi giữa kỳ sắp tới.

Kỳ thi giữa kỳ lần này là một kỳ thi lớn, các trường trung học cơ sở công xã trong toàn huyện thống nhất cùng thi với nhau. Trong những năm qua, công xã của họ luôn ở mức trung bình và thấp hơn, không có học sinh nào nằm trong top 10 của huyện. Giáo viên chủ nhiệm có một sự tin tưởng không thể giải thích được đối với Dương Từ, muốn dạy bù cho Dương Từ để anh có thể lọt vào top 10.

Hơn nữa bởi vì bây giờ học cấp hai chỉ có hai năm, mà còn chưa đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi giữa kỳ của lớp 8, nên giáo viên chủ nhiệm rất muốn Dương Từ đạt điểm cao trong kỳ thi, lúc này mới nghĩ đến việc sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình để "chăm sóc đặc biệt" cho Dương Từ.

Nhưng hiển nhiên Dương Từ phải để chủ nhiệm thất vọng rồi, hiện tại anh đã ôn tập xong cả kiến ​​thức cấp ba rồi, sẽ không dành thêm thời gian ở kiến thức cấp hai đâu, cho nên sau khi nghe chủ nhiệm đề nghị, anh liền từ chối.

Dương Từ: "Thầy ơi, thi giữa kỳ ấy thầy không cần lo lắng đây. Em sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi mà."

Giáo viên chủ nhiệm thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Dương Từ, nhất thời không biết phải nói gì nữa. Tuy nhiên, dựa vào thành tích xuất sắc ở năm ngoái của Dương Từ, ông cũng biết cậu học sinh này là một người có ý kiến riêng, nếu đối phương đã tự tin như vậy trong thi giữa kỳ chắc không có vấn đề gì đâu.

Dương Từ lại trò chuyện với giáo viên chủ nhiệm một lúc lâu rồi mới đeo cặp sách cầm túi bước ra khỏi trường. Lúc này đã gần bảy giờ rồi, bởi vì trường bọn họ không có tiết tự học buổi tối, cho nên lúc này cổng trường hầu như không có người. Ngay khi anh vừa bước ra khỏi cổng trường, anh đã bị một người đàn ông bám theo sau lưng.

Dương Từ nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn, còn nghĩ rằng đó là người mà mình đã đắc tội trước đây đến để kiếm chuyện. Anh nghĩ rằng đối phương chỉ có một người mà thôi, cho nên muốn nhìn xem rốt cuộc đối phương là ai? Vì vậy anh cố ý đi ở bên ngoài công xã trì hoãn, chờ cơ hội bắt được đối phương.

Dương Từ to gan như vậy, ngoại trừ việc anh có một không gian có thể cứu mạng ra, càng chủ yếu là võ lực hiện tại của anh vô cùng tốt, người bình thường gặp anh căn bản không phải là đối thủ của anh. nếu không anh cũng sẽ không có cái gan này để một mình đối mặt với kẻ xấu.

Kết quả khiến Dương Từ không ngờ tới là đối phương không có đi theo anh bao xa đã chủ động ra mặt rồi. Khi Dương Từ nghe thấy động tĩnh và quay lại nhìn sang, anh nhận ra rằng người đi theo mình vậy mà là Trương Khâu Truyền?

Trương Khâu Truyền hôm nay ăn mặc như mặt người dạ thú, đứng cách đó không xa chào hỏi với Dương Từ: "Cái đó... không có dọa cháu sợ đi?"

Dương Từ nghe thấy vậy khẽ nhướn mày, học theo dáng vẻ lưu manh của nguyên chủ, ôm lấy túi hếch cằm lên đi qua: "Đây không phải là dượng út sao? Sao dượng lại ở công xã bọn ta vậy?"


Trương Khâu Truyền nhìn Dương Từ đang ngày càng đến gần, ép xuống kích động muốn bước tới để kéo người, cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Hôm nay ta có việc phải đến đây để giải quyết, còn không phải đúng lúc nhìn thấy con sao, chỉ là muốn đến chào con thôi."

Tuổi của Trương Khâu Truyền cũng xấp xỉ Lưu Tiêm Diễm, chỉ kém Dương Mãn Thương hai ba tuổi. Nhưng vì Dương Mãn Thương làm công việc đồng áng hàng ngày, vẻ ngoài lại là kiểu khá ưa nhìn, cho nên Dương Mãn Thương trông trẻ hơn Trương Khâu Truyền. Ngoài ra Trương Khâu Truyền có một đôi mắt nhỏ, sau khi đến tuổi trung niên thì đầu cũng bị hói, cộng thêm cái lưng hơi khom, cả người trông có chút đáng khinh.

Nhưng Trương Khâu Truyền không nghĩ rằng bản thân hắn ta xấu xí, mà ngược lại hắn ta hàng ngày đều coi thường Lưu Tiêm Diễm vì đã già, chán ghét những người khác trong nhà máy lớn lên xấu xí, như thể hắn ta là một người đàn ông đẹp trai nào đó vậy. Lúc này thấy Dương Từ đang nhìn về phía mình, Trương Khâu Truyền không khỏi thẳng lưng.

Dương Từ không biết trong lòng hắn ta đang nghĩ gì, chỉ nói một câu vô cùng chiếu lệ: "Phải không? Vậy đúng là trùng hợp."

Trương Khâu Truyền nói: "Thực sự là trùng hợp, không ngờ rằng ta vừa muốn đi về, thì đã gặp cháu trên đường. Bây giờ đã gần bảy giờ rồi, có muốn ta đưa cháu về không?"

Dương Từ nghe vậy lắc đầu nói: "Không cần đâu, ta còn phải tập thể dục nữa, nên không cần phải làm phiền dượng út đâu."

Tên Trương Khâu Truyền này trên miệng thì hết câu này đến câu khác đều nói là tình cờ, thực ra là hắn ta đã theo dõi Dương Từ từ cổng trường rồi. Hắn còn cố ý chờ đến bây giờ mới đi ra, nói hắn không có ý xấu ai tin được chứ? Nhưng Dương Từ trong lòng thì nghĩ như vậy, ngoài mặt vẫn không thay đổi sắc mặt, một bộ mặt ngu ngốc rất dễ bị lừa.

Hai người bên ven đường lại trao đổi vài câu khách sáo, Trương Khâu Truyền cũng không làm gì kỳ quái, chỉ ra vẻ một người lớn tốt bụng, thúc giục Dương Từ nhanh chóng về nhà đi. Dương Từ không biết hắn ta đang bán gì trong hồ lô nữa, đành giả vờ không biết gì phối hợp với màn trình diễn của hắn ta.

Điều này liên tục trong mấy ngày, Dương Từ gần như là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn ta. Dương Từ đã khéo léo thăm dò đối phương một lần, nhưng cũng không thăm dò ra lý do tại sao. Ngoài ra họ sắp phải tham gia thi giữa kỳ rồi, sự chú ý của Dương Từ đã chuyển sang bài kiểm tra, vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi đối phương ra tay.

Dương Từ đã có thể bình tĩnh và điềm tĩnh như vậy, còn có tâm trạng để chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo. Ngoài việc bản thân anh không sợ Trương Khâu Truyền ra, một lý do quan trọng khác là anh đã nói với anh hai Dương Quốc Hữu của mình về chuyện này.

Dương Từ đã đọc qua rất nhiều loại truyện, hiểu rằng nhân vật chính của nhiều vụ tai nạn là do họ thích che giấu. Họ rõ ràng đã nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn, nhưng họ sẽ tự đặt mình vào đủ loại tình huống nguy hiểm khác nhau vì nhiều lý do không quan trọng.

Lý do tại sao lúc đầu Dương Từ có thể xuyên không là vì anh đã hành hiệp trượng nghĩa cứu một cô gái, sau đó liền xuyên không đến thế giới này. Anh luôn cho rằng hệ thống Taobao là hack của mình, đó là phần thưởng mà đại thần xuyên không dành cho anh khi anh hy sinh bản thân để cứu người khác, nhưng sau đó anh phát hiện ra thể chất đặc biệt của mình. Anh sẽ luôn vướng vào những rắc rối khác nhau một cách cố ý hoặc vô ý, sau đó bằng cách nào đó mà anh đã cứu được nhiều người và trực tiếp hoặc gián tiếp thay đổi số phận của họ.

Chính vì hiểu rõ thể chất của mình nên khi Dương Từ làm việc gì đều sẽ càng chú ý hơn. Vì vậy, khi Trương Khâu Truyền đột nhiên xuất hiện trước mặt anh và bắt đầu thể hiện tình cảm với Dương Từ một cách khó hiểu, Dương Từ đã không do dự mà nói với Dương Quốc Hữu về điều đó.

Có anh hai bảo vệ hộ tống, anh không sợ bất cứ yêu ma quỷ quái nào. Kỳ thi giữa học kỳ lần này là kỳ thi thống nhất của các trường THCS trong cả cái huyện này. Đề thi tương đối khó, là đề thi của trường THCS trong huyện ra, rất nhiều học sinh đều cảm thấy khó. Cảm xúc của Dương Từ về điều này không đặc biệt lớn, cho nên anh vẫn thuận lợi vượt qua kỳ thi giữa kỳ một cách xuất sắc.

Kỳ thi kéo dài một ngày rưỡi, sau khi thi vì giáo viên phải chấm bài nên nhà trường cho nghỉ hai ngày rưỡi. Hơn nữa đúng lúc ngày mai là thứ sáu, cho nên thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật đều là ngày nghỉ, phải đến thứ hai tuần sau mới chính thức lên lớp.

Sau khi Dương Từ thi xong môn thi cuối cùng đi ra ngoài, vẫn chưa đến 11 giờ trưa. Anh định đến bãi phế liệu một lần nữa, lại muốn tìm một cái linh kiện bỏ đi khác, lại bị Trương Khâu Truyền đang đi xe đạp chặn lại. Mấy ngày nay Trương Khâu Truyền ngày nào cũng chạy đến công xã, ngoại trừ việc hắn ta thực sự bận rộn với công việc, có lẽ còn có một lý do khác là vì Dương Từ mà đến đây.

Bây giờ đã gần tháng 5, thời tiết vẫn đang dần nóng hơn. Hôm nay Dương Từ mặc một bộ quần áo mới, phần trên là Lưu Tiêm Mai làm cho anh, đó là một cái áo ba lỗ thể thao màu đỏ kiểu cũ. Cái quần bên dưới là do chị cả mua cho anh, là quần màu trắng dài đến đầu gối, có viền cuộn lại. Vốn dĩ nước da của Dương Từ đã rất trắng rồi, sau khi mặc bộ quần áo sáng màu như vậy, đi đến đâu cũng rất bắt mắt.

Đặc biệt là sau một năm tập luyện và cả đủ loại bồi bổ cơ thể, giờ đây Dương Từ không chỉ cao hơn mà vóc dáng cũng ngày một săn chắc. Lúc này anh đang ôm một quả bóng rổ cũ kỹ, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, cho dù đôi mắt ẩn tình của anh lúc này rất thờ ơ, nhưng vẫn vô cùng chói mắt ở ven đường.

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ