Chương 119

34 4 0
                                    

Chương 119

Khi điền nguyện vọng vào trường đại học nào trong thời đại này, đều được điền trước khi biết được điểm số. Cho nên ít nhiều sẽ có rủi ro. Nhưng may mà trước khi điểm thi vào đại học được công bố, nhà trường hoặc công xã sẽ đưa ra đáp án chính xác của kỳ thi tuyển sinh đại học, mọi người có thể dựa vào đáp án để đoán đại khái được bao nhiêu điểm. Sau khi biết được bản thân đại khái được bao nhiêu điểm, có thể căn cứ vào tình hình tuyển sinh của từng trường đại học trong những năm qua, sau đó kết hợp sở thích và hứng thú của bản thân để đăng ký vào trường đại học.

Tuy nhiên, do tình hình đặc biệt hiện nay, không thể so sánh tình hình tuyển sinh của các trường đại học trong mấy năm trở lại đây, để đề phòng một số học sinh ước lượng điểm sai điền nguyện vọng sai, tốt nhất vẫn nên tham khảo ý kiến ​​của các giáo viên giàu kinh nghiệm. Tất nhiên, nếu như trong nhà có một vài quan hệ, chẳng hạn như người thân là giáo viên tại một trường đại học, thì việc đăng ký nguyện vọng sẽ thuận tiện hơn.

Theo lý mà nói chủ nhiệm lớp và giáo viên của Dương Từ đều ở huyện thành, Dương Từ bọn họ nên ở lại huyện thành để điền nguyện vọng mới đúng. Nhưng vì Dương Từ có chị dâu hai là giáo viên, anh hai cũng có chút mặt mũi trong quân đội, và cả một giáo viên có quan hệ ở thủ đô nên cho dù là ở nhà Dương Từ vẫn có thể điền nguyện vọng được.

Từ trước khi Dương Từ bọn họ bắt đầu kỳ thi tuyển sinh đại học, Dương Quốc Hữu đã hỏi nhiều người về việc điền nguyện vọng đại học. Anh ấy không có bất kỳ lo lắng nào về thành tích của Dương Từ, Dương Từ là hướng tới hai trường đại học tốt nhất, Dương Quốc Hữu hoàn toàn không phải lo lắng về Dương Từ. Nhưng người trong nhà tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học không chỉ có mỗi học bá Dương Từ mà thôi, mà còn có em gái và em dâu ba của Dương Quốc Hữu.

Nghe nói thành tích của Dương Mộng Liên cũng không tệ, mặc dù không thể so sánh với sự xuất sắc của Dương Từ, nhưng trong lớp của họ cũng được tính là không tệ. Ngày thường đều nằm trong top 10, đôi khi phát huy tốt một chút thậm chí có thể lọt vào top 3. Vốn dĩ Dương Quốc Hữu luôn muốn Dương Từ vào học viện quân sự, nhưng Dương Từ một lòng muốn làm khoa học kỹ thuật muốn trở thành bậc thầy về khoa học kỹ thuật, vì vậy Dương Quốc Hữu chỉ có thể chuyển sự chú ý của mình sang em gái.

Dương Quốc Hữu chưa bao giờ cảm thấy con gái thua kém con trai, đặc biệt là sau khi biết được thành tích xuất sắc của Dương Mộng Liên, Dương Mộng Liên trong phương diện học tập đã đánh bại vô số nam sinh. Hơn nữa, Dương Mộng Liên đã được anh ấy huấn luyện trong một thời gian dài, cô ấy là một người có tính cách tốt, có thể chịu đựng gian khổ và chịu đựng sự cô đơn, Dương Quốc Hữu liền cảm thấy Dương Mộng Liên là một ứng cử viên sáng giá cho học viện quân sự. Nhưng dù sao cuộc sống cũng là của riêng Dương Mộng Liên, Dương Quốc Hữu không thể áp đặt sở thích của mình lên cô ấy, anh ấy vẫn phải lắng nghe ý kiến ​​​​của Dương Mộng Liên và gia đình về trường đại học mà Dương Mộng Liên muốn theo học trong tương lai.

Cho nên vào ngày thứ ba Dương Từ bọn họ trở về quê, Dương Quốc Hữu đã đặc biệt gọi điện thoại về nhà hỏi em gái của mình, vốn cứ nghĩ rằng mấy năm gần đây Dương Mộng Liên đã bị gia đình chiều chuộng sinh hư, cô ấy vừa nghe thấy đi học trường quân sự rất cực khổ phản ứng đầu tiên nhất định sẽ từ chối, nhưng điều khiến Dương Quốc Hữu không nghĩ đến là cô ấy vậy mà lại đồng ý.

Không chỉ có Dương Quốc Hữu có chút kinh ngạc, mà Dương gia ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc. Dương Từ âm thầm nháy mắt với Dương Mộng Liên, muốn cô suy nghĩ rõ ràng rồi lại trả lời anh hai, lỡ như sau này khi đến học viện quân sự mà cô không chịu được, anh hai nhất định sẽ không để cô quay lại.

Kết quả lần này Dương Mộng Liên vô cùng kiên định, cô cầm ống nghe điện thoại, nghiêm túc nói: "Anh hai, trước khi thi em đã suy nghĩ kỹ rồi, em thấy lời anh hai nói lúc trước rất có lý, những đứa trẻ của Dương gia thì không có sợ chịu cực khổ. Trước đây khi cha mẹ ở trong thôn bị người ta bắt nạt, em đã nghĩ trong lòng rằng nếu em lợi hại như anh hai, liệu em có thể bảo vệ cha mẹ mình như anh hai không? Với cả... Anh đừng thấy bộ dạng bây giờ của em giống như là rất mỏng manh, nhưng thật ra em chưa bao giờ là người mỏng manh, cái bộ dạng mỏng manh như bây giờ cũng chỉ là bị người ta chiều chuộng thành mà thôi. Anh hai anh đừng lo lắng, nếu như em thật sự tiến vào học viện quân sự, nhất định sẽ chăm chỉ học tập, tuyệt đối sẽ không để cho anh khó xử."

Điền Kiêu Kiều ở bên cạnh không khỏi nhỏ giọng nói: "Cũng đúng, em vào học viện cũng không nhất định phải cầm súng, quân khu có rất nhiều bộ phận như người truyền tin, quân y, nhân viên công vụ... Tiểu Liên nhà chúng ta lớn lên tốt như vậy, nói không chừng còn có thể trở thành nhân viên công vụ như Thiết Nương đấy."

Thiết Nương mà Điền Kiều Kiều đang nói đến là một nữ chỉ huy của quân khu bên cạnh, cô ấy là một người bạn mà Điền Kiều Kiều mới kết thân gần đây. Đối phương luôn được người cấp dưới gọi là Thiết Nương vì thủ đoạn cứng rắn và công chính nghiêm minh của cô ấy. Dương Mộng Liên quả thực lớn lên vừa xinh đẹp vừa thông minh, nếu sau này có thể trở thành nhân viên công vụ cho Thiết Nương thì con đường tương lai của cô ấy sẽ dễ dàng hơn những người khác rất nhiều. Tuy nhiên, với tính cách bướng bỉnh của Dương Quốc Hữu, cho dù sau này Dương Mộng Liên có gia nhập quân đội, anh ấy chắc chắn sẽ không tạo điều kiện thuận lợi cho em gái mình, mọi việc đều phải do cô ấy tự nỗ lực mới được.

Dương Quốc Hữu giả vờ như không nghe thấy những gì vợ nói, để Dương Mộng Liên ước tính điểm thi đại học, để anh ấy có thể dễ hỏi về tình hình tuyển sinh của học viện quân sự năm nay. Hiếm khi em gái anh ấy lại có chí hướng lớn như vậy, cho dù anh ấy không thể mở đường cho em gái mình, anh ấy vẫn có thể dẫn cô tránh đi đường vòng. Sau khi Dương Mộng Liên tự mình ước tính điểm số, Dương Quốc Hữu lại hỏi về tình hình của Vu Hân Tuyết.

Mấy ngày nay nhìn thấy Vu Hân Tuyết, Dương gia cũng không dám hỏi Vu Hân Tuyết thi cử như thế nào. Vào lúc này, khi Dương Quốc Hữu, người đang ở trong quân đội hỏi đến, phản ứng của Vu Hân Tuyết lại khá thoải mái. Điểm của cô ấy rõ ràng không bằng Dương Từ bọn họ, nhưng cho dù cô ấy không thi vào một trường đại học danh tiếng đặc biệt tốt, theo dự đoán trong lòng thì cô ấy vẫn có thể đỗ vào trường cao đẳng ở thủ đô. Về phần tại sao cô ấy cứ nhất định chọn thủ đô, đó là bởi vì quê hương của cô ở đó. Nếu cô ấy có thể điền vào trường học ở quê nhà, thì cô ấy có thể nhờ vào việc đi học mà quay trở lại thủ đô.

Vu Hân Tuyết khác với những thanh niên trí thức khác, nhiều thanh niên trí thức khác coi hôn nhân ở nông thôn là một vết nhơ trong đời, hận không thể từ bỏ tất cả sau khi trở về thành phố. Nhưng Vu Hân Tuyết thì khác, cho dù cô ấy được nhận vào đại học, cô ấy cũng sẽ không bỏ rơi Dương Gia Hữu, cô ấy dự định đưa Dương Gia Hữu trở về quê hương của mình.

Lý do mà Dương Quốc Hữu gọi điện thoại là để tìm hiểu xem người nhà anh ấy muốn vào trường đại học nào, sau đó sẽ giúp đỡ hỏi về tình hình của những trường này. Sau khi đáp án của kỳ thi tuyển sinh đại học được gửi xuống, họ sẽ dựa vào đáp án của mình để ước chừng số điểm, sau đó mới là lúc chính thức bắt đầu điền nguyện vọng.

Cho nên Dương Từ bọn họ vẫn còn vài ngày để cân nhắc trước khi chính thức điền vào đơn đăng ký. Mặc dù có vẻ như vẫn còn nhiều thời gian, nhưng cả gia đình thực sự rất bận rộn. Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến Dương gia để hỏi về tình hình, Dương Từ còn phải giúp cậu bạn thân ước tính điểm số, còn phải dành thời gian một này cách một ngày gọi điện thoại cho Tạ Nghiễn Thanh.

Kỳ thi tuyển sinh đại học của Tạ Nghiễn Thanh không suôn sẻ như Dương Từ, nhưng vì nền tảng học tập của cậu rất vững chắc nên chút không suôn sẻ đó cũng không là gì với cậu, dù sao thì cậu vẫn rất tự tin vào điểm số của mình. Dương Từ cảm thấy yên tâm khi biết cậu tin tưởng vào kết quả thi của mình, chỉ cần có thể được nhận vào trường đại học một cách thuận lợi là được. Đối với những điều không thoải mái khác, Dương Từ tự tin rằng khi anh tới đó, anh có thể biến tất cả những điều không thoải mái của Tạ Nghiễn Thanh thành hạnh phúc.

Đến khi đáp án chính xác của kỳ thi đại học được phát ra, hai người họ đều ước chừng điểm số của bản thân, xác nhận rằng họ có thể vào cùng một trường đại học, liền hẹn gặp nhau vào ngày khai trường ngày mai, nhưng họ lại không ép buộc nhau chọn chuyên ngành yêu thích của mình. Trước khi Tạ Nghiễn Thanh rời đi, Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đã phát hiện ra điều này khi họ đang làm thí nghiệm, sở thích của họ giống nhau nhưng cũng rất khác nhau.

Không có gì khó khăn khi bọn họ có thể chọn cùng một trường đại học là vì cả hai đều rất xuất sắc. Nhưng họ sẽ không vì mối quan hệ của họ mà can thiệp vào sự lựa chọn tương lai của nhau. Theo quan điểm của Dương Từ thì cho dù sau này họ có trở thành người yêu của nhau rồi, và mối quan hệ giữa hai người còn thân thiết hơn cả người thân trong gia đình, cũng không thể lấy thân phận này để can thiệp quá nhiều vào ước mơ của nhau.

Thành tích của Dương Từ là tốt nhất, nguyện vọng thi vào đại học của anh rất đơn giản, hầu như không có chút hồi hộp nào. Nguyện vọng của Dương Mộng Liên cũng rất đơn giản, bởi vì kết quả ước tính của cô ấy rất tốt, vượt xa mong đợi của chính cô ấy. Với số điểm mà cô ước tính, thi vào học viện quân sự tốt không hề khó. Cho nên với sự giúp đỡ từ xa của Điền Kiều Kiều, cô ấy đã một lúc điền vào mấy trường quân sự tốt nhất.

Đơn của Vu Hân Tuyết không dễ điền như vậy, phải mất ba ngày để điền đơn, trong ba ngày này, cô hỏi ý kiến ​​của chị dâu hai, lại nhờ thanh niên trí thức của Tri Thanh Điểm giúp đỡ, lại nhờ thêm cô bạn tốt của mình Vu Hân Tuyết mới có thể điền nguyện vọng xong, nếu không có gì bất ngờ bọn họ nói không chừng còn sẽ là bạn học của nhau.

Sau khi Dương Từ điền xong nguyện vọng của mình, anh đặc biệt chạy đến nhà của cậu bạn thân Hứa Văn Lịch. Kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia được khôi phục lại, thái độ của Hứa gia đối với Hứa Văn Lịch đã thay đổi, từng người một coi Hứa Văn Lịch như một túi máu, một lòng muốn bù đắp lại trái tim đầy lỗ hổng của Hứa Văn Lịch, hy vọng anh ấy một bước lên mây có thể kéo theo mấy người trong nhà.

Sau khi nghe thấy lời nói Dương Từ, Hứa Văn Lịch đã không tranh luận gì với gia đình mình nữa, bởi vì anh ấy không thể tranh luận rõ ràng cho họ hiểu được. Anh ấy quyết tâm hoàn thành thật tốt kỳ thi tuyển sinh đại học, hiện tại anh ấy đã điền xong nguyện vọng đại học, chỉ cần đợi giấy báo nhập học phát ra, liền có thể thoát khỏi cái nhà này.

Điều khiến Dương Từ ngạc nhiên là, Hứa Văn Lịch đã nộp đơn vào trường y. Trước đây khi anh giúp đối phương phân tích nhiều như vậy, Hứa Văn Lịch vẫn luôn không hỏi gì về trường đại học y, vậy mà đối phương lại trực tiếp chọn trường mà Dương Từ không đề cập đến.

Hứa Văn Lịch ban đầu lo lắng rằng Dương Từ sẽ tức giận, nhưng Dương Từ khi nghe điều đó cũng hơi ngạc nhiên, sau đó, anh không hề có ý tức giận với anh ấy mà ngược lại, còn vỗ vai anh ấy để cổ vũ anh ấy. Dù sao thì nếu là những chuyên ngành khác Dương Từ còn có thể giúp đỡ, còn y học thì Dương Từ thực sự không biết gì.

Vào ngày điểm thi tuyển sinh đại học chính thức được công bố, Dương Từ còn chưa kịp kiểm tra điểm số nữa, còi của đại đội đột nhiên vang lên, giọng nói phấn khích của bí thư già từ bên trong vọng ra: "Sau đây là một tin tức tốt! Sau đây là một tin tức tốt! Sau đây là một tin tức tốt!"

Dương gia nghe được thanh âm này, đều vểnh tai lên. Lưu Tiêm Mai thậm chí còn phấn khích hơn và gần như nhảy lên, kéo cánh tay của Dương Mãn Thương và lắc nó, gần như lắc xương già của Dương Mãn Thương.

Lưu Tiêm Mai thì thào nói: "Nhất định là tin tức của thằng tư nhà chúng ta!"

Nếu như là ngày thường Dương Mãn Thương tuyệt đối sẽ là một mặt bình tĩnh, nhưng sự tình lần này dù sao cũng là chuyện không tầm thường, lại liên quan đến đứa con trai nhỏ mà ông yêu thương nhất, Dương Mãn Thương cũng cảm thấy có chút đứng ngồi không yên: "Được rồi, được rồi, ngươi nhỏ giọng một chút, ta nghe không rõ."

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ