Chương 113
Sau bài học lần này, tên lười biếng đó không bao giờ dám đi tới trước mặt Dương Mộng Liên nữa. Lần này hắn bị Dương Từ hại thảm, trước đây mọi người chỉ biết hắn vừa lười biếng vừa thích giở trò, hiện tại sự việc ở kho lại ầm ỉ như vậy, già trẻ lớn bé đều không muốn lại gần hắn ta nữa.
Ban đầu, để có thể cưới được một người vợ, người đàn ông lười biếng đã nảy ra ý định dụ dỗ các cô gái trẻ trong thôn. Dù sao thì một cô gái mới lớn đang ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, có một nỗi khao khát không thể giải thích được về tình yêu, chỉ cần hắn ta nguyện ý dỗ dành cô gái, không ngừng nói yêu cô gái, thì cô gái ở độ tuổi này vẫn rất dễ dàng động lòng. Nhưng bây giờ lại bị Dương Từ ầm ỉ lớn như này thì hoàn toàn xong rồi, ngay cả một người đàn ông cũng không muốn để ý tới hắn ta nữa huống chi là con gái.
Mặc dù tên lười biếng rất ghét Dương Từ, nhưng vì Dương Từ đã đâm thọc hắn ta, hại cho hắn ta bị Dương Gia Hữu kéo tới cảnh cáo một lần, tên lười biếng ngay lập tức không dám có suy nghĩ khác. Bởi vì so với tên nhóc Dương Từ đó, Dương Gia Hữu mới là người nói một không nói hai. Nếu đối phương đã đích thân đến để cảnh cáo hắn ta, nếu hắn ta tiếp tục không biết tốt xấu mà khiêu khích đến người Dương gia, với tính cách của Dương Gia Hữu nhất định sẽ giết hắn ta.
Những ngày tiếp theo trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là tháng tám. Ngô mùa xuân trồng trên ruộng trước đó đã chín rồi, ngày này khi Dương Từ ra đồng làm việc, anh đã phân cùng một ruộng ngô với hai thanh niên trí thức. Hai thanh niên trí thức này tuổi cũng không còn nhỏ nữa, là top đầu tiên được điều về nông thôn, bây giờ hai người đều đã kết hôn và sinh con ở đại đội. Hai thanh niên trí thức này là một nam một nữ, nam họ Lưu, nữ họ Trương, còn về tên họ cụ thể là gì Dương Từ cũng không biết nữa.
Trong đại đội của họ có gần 30 thanh niên trí thức, đây là con số lớn nhất so với các đại đội khác. Thường thì trong một đại đội bình thường, nhiều nhất cũng chỉ có mười mấy thanh niên trí thức ở Tri Thanh Điểm đã thấy là rất nhiều rồi. Về phần tại sao trong đại đội của bọn họ lại có nhiều thanh niên trí thức như vậy, ngoại trừ nam nữ chính đều ở trong thôn này, rất nhiều nam nữ phụ hoặc là bia đỡ đạn cũng đều ở đây. Nguyên nhân chính là thôn của bọn họ tương đối lớn, những năm đầu hai thôn sáp nhập với nhau nên mới thu nhận nhiều thanh niên trí thức hơn so với các đại đội khác.
Dương Từ và hai người họ được phân đến một cánh đồng, ba người họ đứng cạnh nhau và từ từ tiến về phía trước để bẻ ngô. Cánh đồng ngô cũng không khác gì những cánh đồng ruộng khác, vào mùa hè, cánh đồng ngô vừa nắng nóng vừa khó chịu vì lá ngô rất hay cứa vào da người, nếu không cẩn thận trên người sẽ dễ bị quẹt phải một vết thương.
So với hai người đàn ông không có làm các biện pháp bảo vệ, tiểu Trương, một nữ thanh niên trí thức tốt hơn nhiều, bởi vì cô ta không chỉ đội mũ rơm và khăn quàng cổ mà còn mặc một chiếc quần dài. Nhìn dáng vẻ ăn mặc của cô ta thì rất nóng nực nhưng thực ra như vậy không chỉ chống bị trầy xước mà còn ngăn cả bọ xít ở ruộng ngô chui vào quần áo.
Dương Từ không thể học theo dáng vẻ của đối phương, bởi vì anh sợ cái nóng kín như bưng kia hơn là bị trầy xước và bọ xít. Cho nên khi tiểu Lưu thanh niên trí thức đề nghị anh dùng khăn che mặt, Dương Từ cũng không làm gì nhiều để bảo vệ khuôn mặt của mình, điều này khiến mặt của Dương Từ bị trầy xước sau một thời gian ngắn làm việc.
Tiểu Lưu và tiểu Trương liếc nhìn nhau, đối với việc Dương Từ không biết yêu thương gương mặt của chính mình, trong lòng họ không khỏi phỉ báng Dương Từ một trận. Nếu họ có thể có được khuôn mặt xinh đẹp như Dương Từ, mỗi ngày họ nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận như bảo bối trong lòng, tuyệt đối sẽ không bất cẩn như Dương Từ.
Dương Từ không biết họ đang nghĩ gì, buổi trưa sau giờ làm việc anh liền cởi cái áo đã ướt đẫm mồ hôi ra, rồi tắm ở sân sau nhà mình. Buổi chiều thời tiết thực sự quá nóng, Dương Mãn Thương lo lắng mọi người đi làm sẽ bị say nắng nên cố ý hoãn thời gian làm việc lại hai tiếng. Trước kia đều là đi làm lúc hai giờ chiều, nhưng hôm nay đã hoãn lại đến bốn giờ mới đi. Do buổi chiều thời gian đi làm bị lùi lại nên thời gian tan làm vào buổi tối cũng bị lùi lại.
Khi Dương Từ bọn họ đi làm về, đã gần tám chín giờ tối. Tuy nhiên, mặc dù đã tám chín giờ tối, Dương Từ đã làm việc chăm chỉ cả ngày, sau khi về nhà anh cũng không có lập tức đi nghỉ ngơi mà trở về phòng lại xem sách một chút, mãi cho đến mười một giờ tối mới nằm xuống ngủ.
Cuộc sống như vậy kéo dài một tuần, cuối cùng tất cả ngô trong đại đội đã được thu thập xong. Nói đến bọn họ thu xong cũng vừa kịp lúc, ngay khi họ thu hoạch hết lúa, lúa mì và ngô, mọi người cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thì trời mưa liên tục trong nửa tháng. Đúng lúc vừa xong vụ mùa trồng vội gặt vội và công việc đồng áng bận rộn, hầu như toàn bộ người trong đại đội đều kiệt sức, trời mưa như vậy cũng không tiện đi làm, chỉ có một số xã viên thỉnh thoảng đi làm, còn lại hầu hết các xã viên đều có thể tận dụng cơ hội này để nghỉ ngơi.
Sau khi cơn mưa lần này tạnh hẳn, Dương Từ và Dương Mộng Liên lại đến huyện thành đi học tiếp, vì chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng. Mọi người trong thôn đều biết sau khai giảng Dương Từ sẽ là học sinh lớp 11, nhưng họ lại không hiểu tại sao Dương Mộng Liên còn phải đi theo? Lúc đầu, họ nghĩ rằng Dương Mộng Liên đi theo vì Dương gia muốn cô giặt giũ và nấu ăn cho Dương Từ. Kết quả sau đó mới biết được Dương Mộng Liên là đi học, ngay lập tức bị hành động này của Dương gia làm cho ngơ ngác.
Có vài người dựa vào quan hệ tốt với Dương gia nên cố ý tìm đến cửa nghe ngóng xem có chuyện gì? Lý do tại sao họ quan tâm đến Dương Mộng Liên nhiều như vậy ngoại trừ là vì Dương Mộng Liên vừa xinh đẹp vừa có giáo dục, nguyên nhân chủ yếu vẫn là muốn kết thông gia với Dương gia.
Mặc dù Dương gia đã nhiều lần tuyên bố rằng Dương Mộng Liên là con gái út trong gia đình, họ muốn giữ Dương Mộng Liên thêm vài năm và muốn gả cô ấy đến huyện thành, nhưng bây giờ Dương Mộng Liên không phải là chưa kết hôn sao? Mà Dương gia cũng không cho Dương Mộng Liên xem mắt, chỉ cần không xem mắt người ta vậy thì liền không có chủ.
Đáng tiếc khi bọn họ tới cửa hỏi thăm, cho dù là Lưu Tiêm Mai hay là con dâu của Dương gia, đối phó với họ đều là một hỏi ba không biết, người sáng mắt liền biết họ đang cố ý qua loa với họ. Ngay cả khi họ hỏi chuyện con gái của chú hai Dương, Dương Mộng Lương bên đó cũng lắc đầu, nói gì mà chuyện kết hôn của con bé thì con bé tự làm chủ.
Đầu năm nay nhà ai kết hôn mà không có sự giúp đỡ xem mắt của cha mẹ chứ? Dương Mộng Liên là con gái út của Dương gia, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Dương Mãn Thương và Lưu Tiêm Mai đều thương yêu đau xót cho cô. Nhưng con gái của Dương Mãn Lương đều đã ngoài hai mươi rồi, cũng không biết Dương Mãn Lương đang nghĩ gì, không sợ sau này không ai muốn lấy con gái của ông ấy sao?
Dương Mãn Lương không tìm bạn đời cho con gái mình, không phải vì ông ấy là một người cha vô trách nhiệm, mà vì con trai ông ấy đang ở trong quân đội nói rằng muốn tìm một người tốt cho chị gái mình trong quân đội, cho nên anh ấy đã đặc biệt căn dặn Dương Mãn Lương đừng có nhắm mắt mà gả chị gái đi.
Mấy năm này làm lính và công nhân là phổ biến nhất, chị gái của Dương Tụng Quốc từ nhỏ vẫn luôn sùng bái anh họ Dương Quốc Hữu của mình, trước khi Dương Tụng Quốc nhập ngũ, cô ấy suốt ngày kêu gào rằng mình sẽ lấy một người quân nhân lợi hại. Sau đó, sau khi Dương Tụng Quốc được đưa đến quân đội, chị gái của anh ấy đã giao cho anh ấy nhiệm vụ tìm kiếm anh rể tương lai.
Cho nên khi Dương Tụng Quốc mới đến quân đội, ngày nào anh ấy cũng dùng ánh mắt như đang tìm kiếm anh rể để nhìn chằm chằm người trong quân đội, khiến một số cựu binh từng trãi cho rằng anh ấy đang bới lông tìm vết, không ít lần lén lút đè Dương Tụng Quốc trong nhà vệ sinh để giày vò. Cũng may loại tra tấn này không kéo dài quá lâu, bởi vì anh ấy sơ ý làm rơi bức ảnh của chị gái mà thái độ của mọi người đối với anh ấy trong nháy mắt liền thay đổi 360 độ, ngay cả tiểu đội trưởng không thích anh ấy cũng đối xử tốt với anh ấy.
Thật sự không trách được những quân nhân này khoa trương, thứ nhất là bọn họ thật sự quanh năm không gặp phụ nữ, thứ hai là gen của Dương gia đặc biệt tốt, con gái Dương gia càng thêm xinh đẹp như hoa, một đám các chàng trai độc thân vừa nhìn thấy còn không phải sẽ động lòng sao?
Ngày này sau khi Dương Tụng Quốc tập luyện xong, anh ấy như thường lệ đến phòng thư. Nhà họ hàng tháng đều gửi đồ cho anh ấy, anh ấy thường đến lấy đồ vào thời điểm này. Thấy vậy, một vài tân binh trong lớp của Dương Tụng Quốc lập tức chạy đến đuổi kịp Dương Tụng Quốc, muốn xem chị gái anh ấy có viết thêm lá thư nào không?
Thấy vậy, Dương Tụng Quốc tỏ vẻ bất lực, biết rằng những người này căn bản không thể đuổi đi, chỉ có thể sắc mặt u ám hỏi người chú trong phòng thư: "Bác ơi, bác ơi, hôm nay có bưu kiện của Dương Tụng Quốc không ạ?"
Ông bác trong phòng thư nghe vậy ngẩng đầu lên, nhanh chóng lục lọi ngăn tủ bên cạnh, rất nhanh liền lấy ra hai gói lớn. Thấy vậy, Dương Tụng Quốc không khỏi vò đầu bứt tai, theo thường lệ thì nhà họ sẽ chỉ gửi một kiện hàng nên anh ấy không khỏi nhỏ giọng nói một câu: "Bác ơi, bác có lấy nhầm không ấy, con chỉ có một gói thôi mà?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)
Non-FictionTác giả: Tạ Thiên Quân Dương Từ mang theo hệ thống Taobao (một trang mạng bên TQ) xuyên thư, xuyên thành em trai phản diện của nam chính trong văn niên đại. Em trai phản diện là đứa con trai út trong nhà, được ông bà cha mẹ thiên vị mà coi trời bằ...