Chương 142
Khi Vu Hân Tuyết từ nơi xa tìm đến khu đại viện, bởi vì cô ấy là lần đầu đến đây phải đăng ký, nên ở cổng tốn khá nhiều thời gian. Khi cô được Lưu Tiêm Mai đưa đi đăng ký thân phận xong, tình cờ thấy Dương Từ trở về với bộ quần áo bẩn thỉu, vì vậy ba người họ cùng nhau bước vào cổng lớn đi bộ về nhà.
Trên đường đi gặp được rất nhiều người trong khu đại viện, lúc này họ mới biết Vu Hân Tuyết là vợ của đứa thứ ba của Dương gia. Một đám người nhìn thấy Vu Hân Tuyết không chỉ xinh đẹp lại còn là sinh viên đại học, nhất thời có người không khỏi bắt đầu cảm thấy ghen tị với vận may của Dương gia. Nhưng loại ghen tị này cùng lắm là ghen tị sau lưng thôi, vì có rất nhiều người muốn hại cậu út Dương gia, cho dù bọn họ có nói gì cũng sẽ không nói bậy.
Vu Hân Tuyết rất thích ngôi nhà mới này, mặc dù nhà mẹ đẻ của cô ấy là người gốc thủ đô, nhưng nhà của họ thực sự không tốt bằng Dương gia, từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa bao giờ có phòng riêng. Nhà mới bây giờ tốt hơn nhà trước rất nhiều, cô ấy chỉ đi lên xuống một vòng trong lòng liền thấy thích căn nhà này không thôi.
Tất cả những điều này đều là do Dương Từ có năng lực, nếu không có một người vừa có năng lực vừa rộng lượng như Dương Từ thì họ sẽ không thể ở trong một ngôi nhà tốt như này. Và dựa trên những gì cô ấy hiểu về Dương Từ, cô ấy biết với tính cách của Dương Từ thì cho dù sau này anh kết hôn rồi, cũng sẽ không đuổi một nhà Dương Gia Hữu ra khỏi nhà.
Căn nhà này ước chừng sẽ trở thành căn nhà cũ của Dương gia, cho dù vợ của Dương Từ không muốn ở chung với mọi người thì với năng lực của Dương Từ, cũng có thể mua căn nhà khác, Dương Từ cũng sẽ không tính toán đến một chút lợi ích này. Nhân sinh chín trong mười điều không hài lòng trong cuộc sống là vì tiền, Dương Từ bây giờ gần như đã tự do tiền bạc rồi.
Tất nhiên, cho dù cô ấy biết Dương Từ là người rất hào phóng, cô ấy cũng sẽ không luôn lợi dụng Dương Từ. Bây giờ họ chỉ là mới đến kinh đô, họ không thể mạnh mẽ nhanh chóng như Dương Từ, nhưng miễn là họ có đủ thời gian, họ cũng có thể. Khi đó, cho dù Dương Từ có quan tâm đến những điều này hay không, họ đều sẽ cố gắng hết sức để đền đáp Dương Từ từng chút một.
...
Dương Từ vốn muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng không ngờ lại không thể nghỉ ngơi được, ngày hôm sau lại bị người nhà lừa đi xem mắt. Đúng vậy, chính là bị lừa đi xem mắt.
Chính mẹ của anh đã liên kết với người ngoài, lừa anh đến một nhà hàng quốc doanh. Kết quả là khi họ đến, đồng chí Lưu Tiêm Mai đã bỏ anh ở lại.
Dương Từ và cô gái kia mở to mắt nhìn nhau, đối phương hiển nhiên cũng là bị người nhà lừa đến đây, hoàn toàn không biết hôm nay là đến đi xem mắt. Sau khi cô ấy nhận ra là hai người họ đều bị lừa, cô ấy đột nhiên vừa buồn cười vừa khó chịu, nhìn thấy Dương Từ đang ngẩn ngơ cũng bật cười.
Cô gái trẻ vuốt lại mái tóc hơi rối, cô ấy không biết hôm nay là buổi xem mắt nên khi đến không những không ăn mặc chỉnh tề mà còn mang theo mái tóc rối bù qua đây. Lúc này nhìn thấy thanh niên cao to đẹp trai trước mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi, ta căn bản không biết chuyện này, ta chỉ là. . . Chỉ là cứ như vậy liền tới đây."
Nếu đối phương biết chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn Dương Từ sẽ không nói một lời quay đầu liền bỏ đi. Lúc này, thấy đối phương cũng không biết gì, trông còn ngại ngùng càng không tự nhiên hơn mình, Dương Từ cũng ngại quay người bỏ đi.
Điều này sẽ thể hiện ra anh rất bất lịch sự, còn sẽ đẩy cô gái vào tình thế khó coi hơn. Bởi vì xung quanh có rất nhiều người đang nhìn về phía này, thời đại này vẫn là cô gái bỏ rơi anh ở đây thì dễ nhìn hơn chút, cũng tránh cho sau này đối phương bị người khác nói xấu sau lưng.
Dương Từ thấy vậy không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống, định giải thích với đối phương. Kết quả chuyện này nó lại trùng hợp như vậy đấy, ngay khi anh đang muốn giải thích với đối phương, anh liền nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh và anh họ cậu bước vào nhà hàng. Rõ ràng thủ đô là một nơi rộng lớn, có rất nhiều nhà hàng quốc doanh như vậy, nhưng có đôi khi người ta lại không may mắn, mới xảy ra chuyện trùng hợp như vậy.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Dương Từ không biết tại sao anh cảm thấy mình chết chắc rồi. Bởi vì khi Tạ Nghiễn Thanh nhìn thấy họ, đôi mắt hồ ly lạnh lùng của cậu xuất hiện vết nứt. Sau khi Tạ Nghiễn Thanh đứng ở cửa sững sờ một lúc, sau đó làm như không nhìn thấy Dương Từ, đi theo Tạ Nghiễn Sâm bước vào trong.
Theo lý mà nói Dương Từ là người như thế nào, Tạ Nghiễn Thanh biết rõ hơn bất kỳ ai khác. Nếu Dương Từ thực sự là một tên lưu manh, ban đầu anh đã cứu nhiều cô gái như vậy, cũng không đến nỗi cứ mãi cô đơn một mình như vậy.
Nhưng Tạ Nghiễn Thanh biết là một chuyện, giống như cậu biết Tô Tình Nhạc không có quan hệ gì với Dương Từ, nhưng nhìn thấy họ đi cùng nhau thân mật, cậu vẫn không khỏi cảm thấy cáu kỉnh và khó chịu.
Cho nên bây giờ nhìn thấy Dương Từ ăn cơm với một cô gái xa lạ, cho dù lý trí mách bảo rằng căn bản là không có chuyện gì, bọn họ ngồi ăn cùng nhau nhất định phải có lý do, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rất khó chịu.
Tạ Nghiễn Sâm nhìn đứa em trai mất hồn mất vía của mình, liếc nhìn Dương Từ cách đó không xa, âm dương quái khí nói: "Đây không phải là bạn tốt của em sao? Sao đấy, hai đứa gặp mặt cũng không chào hỏi nhau sao? Ta nhớ trước đây tình cảm của hai đứa rất tốt mà, hận không thể ngày nào cũng gọi điện thoại cho đối phương mà, cũng không biết hai đứa lời ở đâu ra mà nói nhảm lắm thế..."
Tạ Nghiễn Thanh cụp mắt xuống, không nói lời nào, thấy thế, Tạ Nghiễn Thanh cũng ngại tiếp tục trêu cậu, chỉ là một tay chống cằm, lẩm bẩm nói: "Được rồi, được rồi, ta không cười nhạo hai đứa nữa, hai đứa có mâu thuẫn gì không?"
Lông mi của Tạ Nghiễn Thanh khẽ động, không đợi cậu nghĩ xong nên mở miệng như thế nào, liền nghe thấy giọng nói có chút vui mừng của Dương Từ, nói: "Anh cả Tạ , thầy Tạ, hai người cũng tới ăn cơm sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)
Non-FictionTác giả: Tạ Thiên Quân Dương Từ mang theo hệ thống Taobao (một trang mạng bên TQ) xuyên thư, xuyên thành em trai phản diện của nam chính trong văn niên đại. Em trai phản diện là đứa con trai út trong nhà, được ông bà cha mẹ thiên vị mà coi trời bằ...