Chương 89

27 1 0
                                    

Chương 89

Ký túc xá nhân viên của nhà máy bọn họ nam và nữ được phân ra, chính là vì ngăn cản công nhân phía dưới quan hệ riêng tư lung tung. Đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng đến hình ảnh bên ngoài của nhà máy mà còn gây ra đủ loại rắc rối.

Trước đây đã từng xảy ra một sự cố trong ký túc xá của nhà máy, nguyên nhân là do nam nữ công nhân sống chung với nhau. Có một nữ công nhân vì quá xinh đẹp mà bị bốn, năm người đàn ông cùng ký túc xá theo đuổi, những người như vậy thường là trung tâm của rắc rối, cũng không biết vì lý do gì mà bị người ta đẩy xuống cầu thang. Tuy rằng cuối cùng kẻ đẩy người đã bị kết án, nhưng một cô gái tốt đã không còn nữa, dù sao lúc đó sự việc này cũng rất ồn ào xôn xao.

Để ngăn chặn những sự việc như vậy, nhà máy của họ không chỉ phân chia ký túc xá cho công nhân viên nam và nữ, mà còn cố ý phân họ theo hai hướng của nhà máy, chỉ để ngăn chặn những tranh chấp tình cảm như vậy xảy ra. Nếu gặp một cặp vợ chồng là công nhân trong nhà máy, những công nhân này sẽ sống trong nơi ở dành cho các đơn vị chuyên môn của nhà máy. Loại tòa nhà gia đình này tương tự như ký túc xá của nhân viên, chỉ một số người có kinh nghiệm làm việc tương đối cao mới có thể sống ở đó.

Khu ký túc xá mà Dương Từ hiện đang ở là một tòa nhà được quản lý tương đối nghiêm ngặt trong nhà máy, vào ngày thường, ngay cả nữ công nhân trong nhà máy cũng không được phép tùy tiện vào tòa nhà này, càng không nói tới buổi tối có phụ nữ lạ vào. Cho nên khi phát hiện có một người phụ nữ lạ mặt, hai công nhân đang nằm trong ký túc xá của Dương Từ đã phản ứng dữ dội đến mức đánh thức cả những người khác.

Công nhân tiểu Từ đã hét lên và đuổi cô ta ra ngoài, tiểu Từ là một người thẳng thắn, phản ứng đầu tiên của anh ấy còn cho rằng đối phương là một tên trộm. Cho nên khi thấy người em họ chạy ra, liền coi người em họ là kẻ trộm và muốn bắt cô ta. Vì vậy, người em họ vốn đã vô cùng sợ hãi, sau khi bị đối phương thét to nhiều lần, vô thức liền chạy về hướng mà Dương Lăng Húc đang trốn.

Tiểu Từ: "Có trộm, có trộm! Mọi người mau dậy bắt trộm!"

Công nhân trong tòa nhà này đều là những người trẻ tuổi, có người còn chưa đi nghỉ ngơi, vừa nghe thấy tiếng hét bên ngoài liền chạy ra ngoài. Một thanh niên cởi trần giữa trời lạnh, vừa nhìn liền thấy kẻ trộm vậy mà là một cô gái xinh đẹp, lập tức sợ hãi quay người rút vào ký túc xá.

Vừa lấy tay che ngực, thanh niên không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Ôi chao mẹ ơi, dọa chết ta rồi mà, tên trộm gì mà xinh đẹp như vậy chứ? Có lẽ nào là người yêu của ai đi?"

Cùng lúc đó, bên kia, công nhân tiểu Trương vừa mặc áo khoác, vừa nhìn Dương Từ đang ngồi trên giường và nói: "Người phụ nữ đó là ai? Trời tốt như vậy sao có thể chạy vào đây?"

Dương Từ nghe vậy cố ý giả bộ ngỡ ngàng, thực ra thì lúc này anh cũng rất ngạc nhiên đấy. Tuy rằng đoán trước Dương Lăng Húc sẽ không bỏ cuộc, nhưng không nghĩ tới đối phương lại nóng nảy như vậy. Anh đầu tiên là ngỡ ngàng lắc đầu với Tiểu Trương, sau đó chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu ngáp một cái, đi ra ngoài cửa.

Kết quả khiến Dương Từ không ngờ tới vẫn còn ở phía sau, bởi vì khi anh từ từ bước ra khỏi phòng, anh mới phát hiện ra rằng người phụ nữ không tự mình đến đây, Dương Lăng Húc vậy mà cũng đi cùng cô.

Lúc này, Dương Lăng Húc tỏ vẻ không thể tin được, bị mấy công nhân chặn ở cổng. Hắn ta hoàn toàn không nghĩ đến một kế hoạch hoàn hảo như vậy, vậy mà bởi vì Dương Từ bọn họ làm việc quá chăm chỉ, vốn đã thắng chắc rồi lại bị hủy hoại như thế này.

Dương Lăng Húc và em họ dám cả gan như vậy, ngoài việc rất tự tin vào bản thân, còn có một lý do khác là ký túc xá của Dương Từ tương đối hẻo lánh. Ngay cả khi trong phòng ồn ào ra chút động tĩnh nhỏ, những người trong ký túc xá khác đang ngủ cũng có thể không nghe thấy.

Nhưng điều họ chưa bao giờ nghĩ đến là dù ký túc xá của Dương Từ có xa xôi đến đâu, chỉ cần có người khác ở trong phòng của anh, thì kế hoạch của họ dù hoàn hảo đến đâu cũng trở nên vô dụng.

Càng bực mình hơn không phải điểm này, mà là người em họ này còn bị người ta coi như ăn trộm, hiện tại đến cả hắn cũng bị người ta chặn lại. Thấy những người khác tụ tập càng ngày càng đông, Dương Lăng Húc vội vàng tiến lên giải thích với mọi người: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi."

Đáng tiếc hiện tại chung quanh rối loạn, căn bản không có người nghe hắn nói. Cô em họ càng sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, vẫn luôn trốn sau lưng hắn không dám ra. Thấy vậy, một số người không biết chuyện còn cho rằng Dương Lăng Húc đang vụng trộm sau lưng vợ mình, nhìn thấy cảnh này, họ không khỏi mắng mỏ.

Dương Lăng Húc sao cũng là một người thông minh, vì vậy thay vì đợi cho đến khi mọi người biết sự thật, đến lúc đó đến cả nhà máy hắn ta cũng không thể ở lại, không bằng bây giờ nhanh chóng tìm một lý do khác. Tuy nhiên, ngay khi hắn ta đang cố gắng tìm cách bào chữa cho mình, hắn ta nghe thấy giọng nói lười biếng của Dương Từ, Dương Lăng Húc ngay lập tức cảm thấy rằng đêm nay sợ là gặp rắc rối rồi.

Dương Từ: "Ai dô, anh cả, sao anh lại ở đây? Còn có... cô gái này, hình như là người ban ngày..."

Ngay khi nghe những lời của Dương Từ, Dương Lăng Húc đã biết có gì đó không ổn, hắn ta ngay lập tức ra hiệu cho người em họ phía sau, nhất định phải tìm cách để Dương Từ nhận ra cô ta, nếu không thì cả Dương Lăng Húc và em họ của hắn ta đều sẽ xong đời. Người em họ hiển nhiên hiểu rõ đạo lý này, cho nên không đợi Dương Lăng Húc nói gì, em họ dáng vẻ không đếm xỉa tới gì đứng ra ngoài.

Người em họ: "Dương Từ, anh đang nói cái gì vậy? Không phải là anh bảo ta đến đây sao?"

Mọi người nghe thấy lời này đều im lặng, sau đó nhìn về phía Dương Từ. Một chàng trai đầu óc tương đối đơn giản nhìn Dương Từ còn nhỏ tuổi, không khỏi khó chịu nói: "Ai dô, hóa ra là người yêu của cố vấn Dương à, không ngờ cố vấn Dương tuổi còn nhỏ như vậy đã có một người yêu xinh đẹp. Nhưng cố vấn Dương có lẽ không biết rằng nhà máy của chúng ta không cho phép người ngoài vào, kể cả là người yêu của ngươi."

Nghe vậy, Dương Từ liếc nhìn người vừa nói. Anh còn chưa kịp mở miệng giải thích, tiểu Trương đi tới nói: "Không phải là cố vấn Dương đưa tới, cố vấn Dương vẫn luôn ở cùng với bọn ta, làm gì có thời gian đón người yêu chứ? Với cả cô ta nói cái gì các người liền tin cái đó sao, cũng không hỏi xem rốt cuộc đối phương có lai lịch ra sao? Còn có... Công nhân Dương dường như không thuộc về tòa nhà của bọn ta, tại sao công nhân Dương lại ở đây?"

Không thể không nói tiểu Trương khá thông minh, câu nào cũng chọc đúng điểm mấu chốt. Dương Từ không khỏi nhìn tiểu Trương một cái, cảm thấy chàng trai này sau này chắc chắn sẽ có triển vọng. Anh ấy là người thông minh, biết cách giúp lãnh đạo làm mọi việc và biết cách nắm bắt những điểm mấu chốt.

Tiểu Từ người ở cách đó không xa, lập tức đứng dậy làm chứng: "Đúng vậy, ba người bọn ta vẫn luôn ở cùng nhau, cố vấn vẫn luôn hướng dẫn bọn ta, cho nên chúng tôi đã ở cùng nhau cả đêm. Khi đối phương đột nhiên bước vào, ta còn bị đối phương làm cho sửng sốt còn cho rằng cô ấy đang ăn cắp đồ."

Bởi vì ký túc xá của họ được kiểm soát rất chặt chẽ, ngày thường hầu như không có người ngoài tới, có một người chú phụ trách canh cổng ở cổng. Lại thêm con người trong thời đại này đều rất thật thà chất phác, hầu hết mọi người ở nông thôn đều không khóa cửa, cho nên vào ban đêm khi đi ngủ họ không khóa cửa.

Thứ nhất, toàn bộ tòa nhà đều là người lớn tuổi, thứ hai, trong ký túc xá không có gì quý giá. Con trai dậy vào ban đêm chạy vào nhà vệ sinh rất cẩu thả, khóa cửa thì khá phiền phức, nhiều người hình thành thói quen không khóa cửa.

Dương Lăng Húc một công nhân cũ, biết điều này và Dương Từ, một người mới đến gần đây cũng biết điều đó. Nếu không phải đêm nay đợi cá cắn câu, với tính tình của Dương Từ, chắc chắn anh đã khóa cửa rồi. Dù sao thì anh cũng là một khuê nam (thường là khuê nữ) như hoa như ngọc, sau khi bị Trương Khâu Truyền nhắm tới, anh không chỉ vì chính mình mà còn vì người vợ tương lai của mình cũng phải bảo vệ tốt cho mình.

Cô em họ không ngờ Dương Từ lại không hiểu phong tình như vậy, trong lòng không khỏi bắt đầu oán hận Dương Từ. Nếu cô ta biết anh có tính cách chán ghét như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không bao giờ mạo hiểm đến đây như vậy. Nhưng hiện tại nghĩ đến rõ ràng đã quá muộn rồi, hiện tại cô ta còn phải tìm cách lừa gạt qua cái này mới được.

Vì vậy, cô ta nhìn Dương Từ một cách đáng thương, đôi mắt đẫm lệ, như thể Dương Từ là một người vô tâm. Những người đàn ông khác vừa nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, một số ít vốn đã tin lời tiểu Trương tiểu Từ lập tức không khỏi nghi ngờ nhìn Dương Từ bọn họ.

Phụ nữ thời đại ngày nay rất coi trọng danh tiếng, đối phương sẽ không lấy thanh danh của mình ra làm trò cười, điều đó có nghĩa là Dương Từ nhất định là có quan hệ với cô ta, nếu không cô gái đó sẽ không mạo hiểm chạy tới đây. Vì vậy, có một số người vốn đã ghen tị với Dương Từ, bây giờ ánh mắt họ nhìn Dương Từ càng tệ hơn.

Một công nhân không khỏi nói: "Cố vấn Dương, đây là ngươi không đúng rồi. Con gái nhà người ta là đến tìm ngươi, ngươi lại có dáng vẻ vô trách nhiệm, không sợ bị người ta xem là lưu manh mà bắt tới công an sao?"

Người lúc trước chua ngoa thấy thế, lập tức nói: "Đúng vậy, đây là ngươi không đúng rồi. Làm gì có chuyện để người yêu của mình chạy lung tung vào ban đêm chứ, lỡ như bị người không biết báo cáo thì sao, hai người các ngươi còn không phải là đều gặp họa sao? Mà ngươi trước khi làm việc cũng nên hỏi thử xem, nhà máy của chúng ta không cho phép quan hệ lộn xộn, ngay cả khi các ngươi là mối quan hệ nghiêm túc, cũng không thể đưa người vào ký túc xá. Hôm nay các ngươi làm ầm ỉ chuyện này lên, không chỉ trì hoãn giấc ngủ của mọi người, nói không chừng còn sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà máy, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được."

Dương Từ thấy vậy cũng không vội giải thích mà thay vào đó, anh ngược lại một mặt chờ đợi. Bộ phận mới trong tòa nhà này có không ít người, anh muốn xem có bao nhiêu người ngu xuẩn, đúng lúc nhân cơ hội này sàng lọc bọn họ một lượt.

Trong khi Dương Từ đang im lặng lắng nghe những lời chỉ trích của họ, Dương Lăng Húc, người vẫn luôn không có cảm giác tồn tại gì, vội vàng nói: "Chuyện này cũng không thể trách họ được, dù sao cũng là người trẻ tuổi thiếu hiểu biết mà. Hơn nữa, cố vấn không phải là người của nhà máy, nên cũng không biết quy củ của nhà máy chúng ta, chúng ta không nên quá khắt khe."

Vốn dĩ, chỉ cần Dương Lăng Húc không nói, mọi người sẽ quên sự tồn tại của hắn ta. Nhưng người này lại thích tìm kiếm sự tồn tại, hắn ta nhìn thấy dáng vẻ im lặng của Dương Từ, còn tưởng rằng Dương Từ đã thích em họ mình nên không kìm được cả người đều đang đắc ý.

Kết quả vừa dứt lời, liền nghe thấy Dương Từ âm dương quái khí nói: "Ta biết anh cả vẫn luôn không thích ta, ngày hôm qua ngươi còn muốn đuổi ta ra ngoài. Nhưng bất kể quan hệ của chúng ta như thế nào, hai chúng ta dù sao cũng là anh em ruột thịt mà. Em cứ nghĩ chỉ cần mình chăm chỉ học tập cố gắng thay đổi thì sớm muộn gì anh cả cũng sẽ thấy em thay đổi tốt hơn. Nhưng chuyện hôm nay khiến em rất buồn, nếu theo suy đoán của mọi người, chị này là người yêu của em, vậy tại sao chị ấy lại ở chung với anh cả chứ, mà... có vẻ như còn thân thiết hơn với em nữa?"

Tiểu Trương nghe vậy lập tức sáng mắt lên: "Đúng đấy, cô ta nếu là người yêu của Dương Từ, cho dù phát hiện trong ký túc xá có người, phản ứng đầu tiên cũng là nên đi cầu cứu Dương Từ mới đúng, nhưng mà sao cô ta lại chạy ngược trở lại tìm công nhân Dương chứ?"

Tiểu Từ là người đuổi cô ta ra ngoài, nghĩ đến dáng vẻ hoảng sợ trước đây của cô ta và cách cô ấy trốn sau lưng Dương Lăng Húc sau này. Thay vì nói rằng cô ta là đối tượng của Dương Từ, không bằng là nói rằng cô ta là nhân tình bên ngoài của Dương Lăng Húc. Về việc tại sao hắn ta không đưa cô ta về ký túc xá của mình mà lại đưa cô ta đến ký túc xá của em trai mình, tiểu Từ không khỏi bắt đầu suy nghĩ khi nghĩ đến những gì Dương Từ nói về mối quan hệ không tốt của hai anh em họ.

Tiểu Từ: "Chẳng lẽ cô ta là nhân tình của công nhân Dương? Công nhân Dương đây là sợ vợ mình phát hiện nên muốn em trai gánh tội cho mình sao? Sau đó ép cố vấn cưới cô ta, như vậy anh liền giống như có hai người vợ đi?"

Khóe miệng của Dương Từ giật giật khi nghe những lời đó, ban đầu anh nghĩ tiểu Từ khá thông minh, nhưng bây giờ sau khi nghe những gì đối phương nói, anh chỉ muốn nói rằng đối phương cũng quá bổ não rồi.

Dương Lăng Húc nghe thấy lời này trở nên lo lắng: "Các ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy? Làm sao ta có thể thích cô ấy chứ? Cũng... Không phải, ta và cô ấy căn bản là không có quan hệ, cô ấy chạy tới tìm ta là bởi vì càng quen thuộc với ta hơn mà thôi."

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ