Chương 117

23 2 0
                                    

Chương 117

Dương Từ không biết cô ta đang có chủ ý gì, nghe vậy liền muốn giả bộ như không nghe thấy lời cô ta nói, hoàn toàn không muốn dây dưa gì với cô ta. Đại khái là thấy anh không muốn để ý tới cô ta, Tô Ấu Đình trực tiếp đưa tay ngăn cản lại. Cô ta hơi hếch cằm về phía Dương Từ, nói như trịch thượng: "Sao ngươi cứ trốn ta hoài vậy, dù sao ta cũng là chị dâu của ngươi, ta cũng không thể ăn thịt ngươi mà?"

Dương Từ thấy thế không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng lại, anh luôn tránh mặt Tô Ấu Đình không phải vì anh sợ cô ta mà vì anh không thích Tô Ấu Đình. Dương Từ bây giờ đã coi Dương gia như người thân của mình, nhưng sau khi Tô Ấu Đình trong tiểu thuyết được trọng sinh, trong mắt cô ta chỉ có Dương Lăng Húc. Cô ta rõ ràng biết kết cục của mọi người trong Dương gia, chẳng những không muốn giúp đỡ người Dương gia, thậm chí còn ra tay khi nguyên chủ gặp sự cố.

Trong lòng Dương Từ rất rõ ràng, lập trường của anh và Tô Ấu Đình khác nhau. Trong mắt Tô Ấu Đình, người Dương gia là đám người thân thích cực phẩm có chết cũng không đáng tiếc, cô ta chỉ ước không có người Dương gia mới sống hạnh phúc được. Trong mắt người chị dâu Tô Ấu Đình này, nguyên chủ càng giống một tên côn đồ bùn nhão không xây được tường. Cho nên cô ta mới lạnh lùng nhìn từng người Dương gia đi tìm chết, thậm chí đến cả Dương Quốc Hữu, thành viên chính trực nhất của Dương gia, cũng không cứu.

Nhưng Dương Từ thì khác, trước hết người anh xuyên qua là pháo hôi, những người đối xử tốt với anh cũng là pháo hôi. Kể từ thời điểm Dương Từ xuyên vào người nguyên chủ, từ thời điểm anh vì tình cảm thân thích mà chọn bảo vệ những người còn lại của Dương gia, anh đã định sẵn là đứng về phía đối lập với Tô Ấu Đình.

Đối với việc Dương Lăng Húc và Tô Ấu Đình liên tục nhảy việc, tại sao Dương Từ không chủ động ra tay đối phó với bọn họ, nguyên nhân chính lúc trước cũng đã nói qua một lần rồi, đó là để tránh những người lớn trong gia đình phải đau buồn. Từ thời xa xưa, điều tàn nhẫn nhất đối với cha mẹ là chứng kiến ​​cảnh con cái chém giết lẫn nhau.

Thấy Dương Từ yên lặng nhìn mình, Tô Ấu Đình nghĩ đến mấy ngày nay gặp phải đủ loại khó khăn thất bại, chỉ đành phải đè nén sự chán ghét đối với Dương Từ, lại nở nụ cười nói: "Dương Từ ơi, trước kia là chị dâu có lỗi với ngươi, ngươi không nên tính toán với chị dâu. Nói đến thì... Anh cả ngươi mấy ngày nay vẫn luôn nhớ mong ngươi, nói gì mà ngươi bây giờ càng ngày càng giống anh ấy, thông minh giống như khi anh ấy còn trẻ. Nghe nói ngươi bây giờ đang đi học cũng học rất giỏi, còn đang..."

Dương Từ nghe đến đây khẽ cau mày, anh cảm thấy không giống như lời mà Dương Lăng Húc sẽ nói, vì vậy anh liền không kiên nhẫn ngắt lời cô ta: "Cô có chuyện gì thì trực tiếp nói luôn đi, ta còn phải nhanh trở về để đọc sách."

Có lẽ là bởi vì không nghĩ đến Dương Từ lại thẳng thắn như vậy, nụ cười trên mặt Tô Ấu Đình xém chút không giữ được. Kể từ khi sự việc Dương Lăng Húc tính kế Dương Từ bị đưa ra ánh sáng, không chỉ Dương Lăng Húc bị sa thải khỏi nhà máy của họ mà đến cả mấy việc kinh doanh nhỏ kia của cô ta cũng bị ảnh hưởng.

Nói về những công việc kinh doanh nhỏ mà Tô Ấu Đình đã bí mật làm, thành thật mà nói, cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Dương Từ được. Đầu tiên, Dương Lăng Húc mang theo em họ đi tính kế Dương Từ, nếu họ không gây rắc rối cho Dương Từ thì Dương Từ đã không đánh trả lại, Dương Lăng Húc đã không bị nhà máy sa thải vì sự việc này.

Về việc tại sao lại liên lụy đến Tô Ấu Đình, nói đến cũng phải trách đứa con trai đã biết nói của cô ta. Kiếp trước cô ta không có con nên không có kinh nghiệm nuôi dạy con cái. Kiếp này, không dễ gì mà cô ta mới có một đứa con với Dương Lăng Húc, cho nên Tô Ấu Đình liền hết sức chiều chuộng đứa bé này, làm đến độ chiều hư luôn đứa bé đang con nhỏ xíu.

Mặc dù môi trường chung hiện nay ngày càng tốt hơn, nhiều địa phương nhỏ đã bắt đầu làm kinh doanh, nhưng hiện tại việc kinh doanh vẫn chưa thể lên mặt bàn được. Vốn dĩ Tô Ấu Đình đang cùng Dương Lăng Húc làm buôn bán nhỏ, những người hàng xóm xung quanh mơ hồ nhận ra manh mối, nhưng họ cho rằng đều là hàng xóm nên cũng không nhiều lời. Kết quả không nghĩ đến đứa con trai của Tô Ấu Đình đã bị chiều hư, khi chơi với những đứa trẻ khác ở tòa nhà tập thể đã vô tình lỡ miệng nói ra.

Cậu bé gần năm tuổi đã có thể diễn đạt suy nghĩ của mình rất tốt. Có một đứa trẻ lớn hơn một chút hỏi thằng bé về chú nhỏ của mình. Dù sao thì Dương Từ rất nổi tiếng trong huyện, có rất nhiều đứa trẻ chăm chỉ đến trường, chỉ mong ước sau này có thể được như Dương Từ. Thằng bé này ngày thường đều nghe không ít lời cười nhạo của cha mẹ đối với Dương Từ nên mưa dầm thấm lâu, coi chú nhỏ Dương Từ như kẻ thù. Đến mức khi nghe thấy những lời của đứa trẻ kia, thằng bé liền coi đối phương thành đồng phạm của chú nhỏ.

Thế là thằng bé không khỏi khoác lác, nói nhà bọn họ giàu có hơn nhà chú nhỏ của mình rất nhiều, còn cười nhạo đứa trẻ đang sùng bái chú nhỏ của mình, trong thời tiết lạnh giá còn mang một đôi giày rách: "Hắn ta không phải chú nhỏ của ta, ta, ta không có người chú như vậy, ta chỉ có... một người chú hai là quân đoàn trưởng. Ngươi mà còn nhắc tới người kia một lần nữa, sau này ta cũng không chơi cùng ngươi nữa. Gia đình bọn ta bây giờ giàu hơn cái ngươi kia, bọn ta sẽ sớm rời khỏi đây, không giống như ngươi, đến cả đôi giày bông tốt cũng không có để mang."

Đứa trẻ bị cười nhạo kia trở về nhà khóc nháo ầm ỉ, mấy đứa trẻ khác cũng kể cho gia đình nghe chuyện này, nên chuyện nhỏ cũng thành chuyện lớn. Ban đầu, mọi người đều là hàng xóm với nhau, hai vợ chồng Tô Ấu Đình bắt đầu kinh doanh nhỏ, mọi người nghĩ đến hai vợ chồng họ cũng không dễ dàng gì đều giả vờ không biết. Cuối cùng không nghĩ đến gia đình người ta có cuộc sống tốt đẹp, con cái trong nhà lại rãnh rỗi bắt nạt con cái bọn họ nữa, nên có người lén báo cáo gia đình Tô Ấu Đình.

Nếu không phải đối phương cân nhắc đến mặt mũi của Dương Quốc Hữu, lại thêm Tô Ấu Đình đã nộp một khoản tiền phạt lớn, đoán chừng Tô Ấu Đình sẽ bị bắt và nhốt trong vài ngày. Bởi vì chính vì Dương Từ mà con trai của Tô Ấu Đình đã nói xằng nói bậy. Làm ăn thua lỗ bị đứt đoạn Tô Ấu Đình cũng đổ lỗi cho Dương Từ.

Cuộc sống của hai vợ chồng trẻ giờ đây không ổn, một người bị cho thôi việc, người còn lại thất nghiệp ở nhà. Tình cờ bắt kịp với kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 10, vì vậy họ quyết định cùng nhau tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học. Nói như thế nào thì trước đây Dương Lăng Húc cũng là học sinh cấp 3, một số công nhân và nông dân đều có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Dương Lăng Húc tin rằng chỉ cần hắn ta chăm chỉ học hành thì cũng có thể thi đậu đại học. Dù sao thì ai cũng nói Dương gia có gien tốt, Dương Từ xấu nhất Dương gia lại có thể đứng đầu huyện. Hắn ta nghĩ rằng bản thân hắn từ khi còn nhỏ đã rất thông minh, đối với kỳ thi tuyển sinh đại học của mình hắn ta lại có lòng tin cực kỳ.

Hôm nay Tô Ấu Đình đột nhiên chạy ra ngoài chính là để chuẩn bị cho việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học của bọn họ. Nói đến đây, Tô Ấu Đình vẫn cảm thấy có chút áy náy, bởi vì chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, hai người còn chưa tìm được hết sách vở.

Chính vì cô ta không có sự tự tin như Dương Lăng Húc nên khi nhìn thấy Dương Từ, cô ta đã bỏ xuống thể diện và gọi Dương Từ dừng lại. Bởi vì trong mắt Tô Ấu Đình bây giờ, Dương Từ là cứu cánh cuối cùng để cô và Dương Lăng Húc bước vào trường đại học.

Dương Từ là người đứng đầu toàn huyện của họ, ngay cả khi mấy ngày này anh không nghiêm túc học hành, với thành tích của Dương Từ anh vẫn có thể được nhận vào trường đại học. Nhưng cô ta và Dương Lăng Húc thì không nhất định, cả hai người bọn họ bây giờ đều không nghiêm túc chăm chỉ đọc sách, thi vào đại học căn bản là là việc không thể.

Nhưng nếu... nếu Dương Từ sẵn sàng dạy kèm cho họ thì sao? Vậy tình huống hoàn toàn không giống nhau rồi, nói không chừng dưới sự dẫn dắt của hạng nhất toàn huyện, bọn họ cũng có thể thi vào một trường đại học hạng ba. Đây là lý do tại sao cô ta người luôn mắt cao hơn đầu, đột nhiên hạ mình để lấy lòng Dương Từ.

Thấy Dương Từ sốt ruột chuẩn bị rời đi, Tô Ấu Đình không còn cách nào khác đành phải gạt bỏ toàn bộ mặt mũi sang một bên, vẻ mặt vô cùng chân thành nói với Dương Từ: "Chuyện đó... cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là không phải sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học rồi sao? Ta chỉ muốn... nhờ ngươi dạy bổ túc cho ta và anh cả của ngươi, cả hai bọn ta đều muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học lần này."

Dương Từ nghe vậy liếc nhìn cô ta, Dương Lăng Húc và Tô Ấu Đình trong tiểu thuyết không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học mà cùng nhau chăm chỉ toàn tâm toàn ý ra biển làm ăn. Hơn nữa, Tô Ấu Đình trong tiểu thuyết học tập cũng không tốt, dù sao thì trước khi sống lại, cô ta là vị thành niên lại đi yêu đương rồi, sau khi sống lại cô ta cũng toàn tâm toàn ý về nông thôn dây dưa với Dương Lăng Húc. Tô Ấu Đình như vậy đột nhiên nói với anh rằng cô ta muốn đi học và cùng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học với mọi người, đối với Dương Từ cứ như là một trò đùa vậy.

Như nhìn thấy sự không tin của Dương Từ, Tô Ấu Đình lập tức nghiêm mặt nói: "Ta không nói đùa, kỳ thi tuyển sinh đại học không phải là chuyện nhỏ, chính vì chúng ta đã bàn bạc xong rồi nên ta mới mặt dày đến tìm ngươi. Ta biết bởi vì chuyện trước đây ngươi đã hiểu lầm ta và anh cả ngươi, nhưng... nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà mà, anh cả của ngươi khi đó cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi, sợ ngươi sẽ tiếp tục đi lăn lộn lưu manh gây rắc rối."

Dương Từ: "Xin lỗi, bản thân ta cũng phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, không có thời gian để dạy học cho các ngươi."

Tô Ấu Đình nghĩ rằng cô ta đã nói chuyện cả buổi trời như vậy, Dương Từ nói thế nào cũng phải nể mặt mũi một chút. Dù sao thì Dương Từ trước kia rất háo sắc, thậm chí còn dám trêu chọc tới chị dâu tương lai. Lúc này nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đứng ở đây, với tính khí trước đây của Dương Từ chắc chắn sẽ không thờ ơ như vậy.

Thấy Dương Từ vẫn muốn rời đi, trong lúc gấp gáp Tô Ấu Đình muốn dùng mỹ nhân kế. Kết quả là khi cô ta đưa tay vuốt tóc, đột nhiên nhìn thấy một con hẻm cách đó không xa, Lưu Tiêm Mai đang tức giận xông về phía này. Tô Ấu Đình còn chưa kịp nói gì nữa, Dương Từ đã không biết xấu hổ nói: "Mẹ, mẹ đến cứu con với, con sắp thi đại học rồi, cô ta cứ nhất định bắt con dạy kèm cho cô ta, con làm sao có thời gian đi dạy kèm cho cô ta chứ?"

Những ngày này trường học không có lớp học, do các trường lớn phải dỡ phòng học làm phòng thi nên nhiều học sinh đều ở nhà ôn tập, chuẩn bị cho kỳ thi. Hôm nay hiếm khi Dương Từ ra ngoài một chuyến, khi anh rời đi, anh nói với Lưu Tiêm Mai là anh đi gọi điện thoại, cũng hứa là sẽ quay lại sớm để tiếp tục ôn tập.

Lưu Tiêm Mai vẫn luôn chờ Dương Từ, thấy Dương Từ đã ở bên ngoài cả nửa giờ rồi, bà ấy nhịn không được ra ngoài đón Dương Từ, sau đó thấy Dương Từ bị chặn lại. Lúc đầu, bà ấy vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, nghĩ rằng Tô Ấu Đình chỉ đang kiếm chuyện với Dương Từ. Lúc này, sau khi nghe Dương Từ mách tội lại với mình, Lưu Tiêm Mai đã tức giận đến mức xông tới muốn đánh Tô Ấu Đình, Tô Ấu Đình sợ hãi quay người lại bỏ chạy.

Thấy vậy, Lưu Tiêm Mai vẫn muốn đuổi theo cô ta, muốn hủy hoại tương lai của con trai mình, cho dù bà ấy phải vào tù, bà cũng phải xé xác đối phương. Khi bị Dương Từ kéo lại, Lưu Tiêm Mai đã nghĩ trong lòng nên đáp trả như thế nào. Vì vậy, vào buổi tối, bà ta kéo theo hai người chị em trong đại viện, hùng hùng hổ hổ mà tìm thấy nhà của Dương Lăng Húc.

Nói đến cũng thật là mỉa mai, cả nhà con cả đã ở trong huyện nhiều năm như vậy, bà là một người mẹ, đến bây giờ mới biết họ sống ở đâu, cũng là do bà vừa tự mình nghe ngóng mới tìm ra được nhà bọn họ. Lưu Tiêm Mai càng nghĩ trong lòng càng đau khổ, liền mượn một chiếc ghế dài và ngồi xuống dưới toàn nhà tập thể, bắt đầu hắng giọng lên chửi rủa lầu trên.

"Dương Lăng Húc, ngươi là cái thằng bất hiếu! Ngươi ở trong huyện nhiều năm như vậy, cũng không để cho cha mẹ ngươi đến thăm nhà, đây là ghét bỏ ta là người nông thôn, cảm thấy ta là một người mẹ xấu không thể gặp mặt người khác sao!"

"Tô Ấu Đình, ngươi là cái đứa không biết xấu hổ! Ngươi không tự mình chăm chỉ học tập thì thôi đi, nhìn thấy con trai ta học giỏi có thể thi đậu đại học, liền giở thủ đoạn gian trá muốn hủy hoại nó? Nói cho ta biết vừa rồi ngươi ngăn nó lại là để làm gì, nó chính là em chồng của ngươi đấy ngươi còn muốn giữ thể diện không hả?"

"Các ngươi thật sự là quá đáng quá rồi, quá đáng quá rồi! Muốn bắt nạt thì bắt nạt ta một người già không có bản lĩnh này, đừng có mà chà đạp đứa con trai nhỏ của ta. Các ngươi thực đúng là không cần thể diện mà, bản thân không đàng hoàng thì thôi đi, ngày nào cũng nghĩ cách tính kế với người thân của mình. Bây giờ thấy em trai học giỏi, không muốn giúp nó thì thôi đi, vậy mà trong mấy ngày trước kỳ thi đại học, lại mặt dày không cho em trai ôn bài, vậy mà không biết xấu hổ khi nhờ em trai dạy kèm cho họ? Các ngươi cũng không nhìn xem các ngươi bao lớn rồi, làm anh cả còn muốn so bì với em trai, các ngươi không có ý tốt gì..."

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ