Chương 161
Ngày hôm sau là ngày nghỉ, Dương Từ muốn nhìn xem chỗ ở mới của mình, liền để cho Tạ Nghiễn Thanh đi cùng anh đến đó. Hai người vừa mới xác nhận quan hệ vào tối hôm qua, để không làm Tạ Nghiễn Thanh sợ hãi, Dương Từ đã lên kế hoạch kéo gần mối quan hệ hai người.
Đầu tiên anh cần Tạ Nghiễn Thanh đi cùng anh để xem xét ngôi nhà, sau đó tìm cách để Tạ Nghiễn Thanh chuyển đến đây. Về phần vì sao không ở chỗ của Tạ Nghiễn Thanh, nguyên nhân chính là chỗ của Tạ Nghiễn Thanh quá gần trường học, đôi khi không tiện cho Dương Từ làm nghiên cứu thí nghiệm.
Tất nhiên, nếu là ngày thường, Dương Từ cũng có thể qua sống ở đó. Sống ở một nơi lâu quá cũng sẽ nhàm chán, chỉ cần Dương Từ không bận rộn, anh sẵn sàng sống ở đó với Tạ Nghiễn Thanh.
Bởi vì mấy ngày nay trường học nghỉ lễ, rất nhiều học sinh chuyên ngành đều đã rời khỏi trường học, trường học náo nhiệt dần dần yên tĩnh lại. Dương Từ mang theo Tạ Nghiễn Thanh đi từ sáng sớm, đến khi họ và tiểu Đinh đến nơi ở mới thì đã gần 12 giờ trưa.
Nơi ở mới tương đối hẻo lánh, gần khu đại viện trong khu quân sự nên an ninh ở đây rất cao. Thầy Trần giáo viên của Dương Từ cũng sống gần đó, Dương Từ chuyển đến đây sẽ thuận tiện hơn nhiều, ngày thường anh ngoài công việc nghiên cứu còn có thể học tập.
Ngôi nhà mới của Dương Từ không phải rất lớn, đó là một sân nhỏ dành cho một gia đình. Căn nhà là một căn nhà cũ được đặc biệt sửa sang lại, nhìn từ bên ngoài có vẻ đổ nát nhưng bên trong lại bài trí ngăn nắp. Khu vực này có khá nhiều ngôi nhà cũ như thế này, cũng có một số tứ hợp viện rất sang trọng, nhà mới của Dương Từ nằm kẹp giữa những tứ hợp viện này, cả sân nhỏ trông nhỏ nhắn mà tinh xảo.
Ngôi nhà mới có tổng cộng bảy phòng, ngoại trừ nhà bếp, phòng tắm và phòng thí nghiệm, còn có bốn phòng có thể ở. Dương Từ tự mình chiếm một trong bốn phòng này, Dương Đại Hồng và nhân viên công vụ mỗi người một phòng, cuối cùng chỉ còn một phòng có thể ở.
Theo lý mà nói thì nên để lại cho tiểu Đinh, nhưng vì ký túc xá của tiểu Đinh rất gần đây, chỉ mất chưa đầy mười phút để đi xe đạp mà thôi, anh ấy cũng không phải bảo vệ Dương Từ mọi lúc, cho nên căn phòng này tạm thời sẽ xem như là phòng khách.
Khi Dương Từ chuyển đến nơi ở mới, nhân viên công vụ mới và Dương Đại Hồng chuẩn bị đi làm. Nhân viên công vụ mới là một người đàn ông gầy gò, trông gầy yếu nhưng thực chất là một người học võ rất lợi hại.
Người đàn ông đó tên là Trần Tân Dương, đã ngoài ba mươi rồi, nhưng vì anh ấy gầy lại có khuôn mặt trẻ con nên trông anh ấy chỉ như hai mươi mấy tuổi. Đối phương tính tình nhiệt tình, năng động, đã chuyển đến nhà mới của Dương Từ trước hai ngày.
Việc sửa sang nhà mới, mua sắm đồ đạc, kể cả chậu hoa trong sân đều do anh ấy và tiểu Đinh cùng nhau làm. Đối với những nhu yếu phẩm hàng ngày khác, vẫn là Dương Từ tự mình lựa chọn những gì anh thích mới được. Dù sao thì Dương Từ có lẽ sẽ sống ở đây trong một thời gian dài, sống trong một môi trường mà anh không thích trong một thời gian dài sẽ trầm cảm mất.
Dương Đại Hồng cuối cùng đã vượt qua một loạt các bài đánh giá và đào tạo vào ngày thứ ba sau khi Dương Từ chuyển đến ngôi nhà mới, mang theo hành lý rất đơn giản đến báo danh. Cho dù Dương Đại Hồng là chị gái ruột của Dương Từ, Dương Từ cũng đã đảm bảo cô ấy sẽ không làm tổn thương mình, nhưng một số thủ tục cần thiết vẫn phải tuân theo.
Hơn nữa, công việc của Dương Từ có thuộc tính đặc biệt, họ phải đảm bảo Dương Đại Hồng ở đây sẽ không đem công việc của Dương Từ nói ra ngoài. Điều này không chỉ bao gồm công việc của Dương Từ mà còn cả cuộc sống hàng ngày của Dương Từ, v.v.
Dương Đại Hồng luôn biết rằng em trai mình rất lợi hại, nhưng cô không nghĩ tới em trai mình lại lợi hại như vậy, vậy mà là nhân tài được nhà nước đặc biệt bảo vệ. Trong thời gian đào tạo này, Dương Đại Hồng đã hạ quyết tâm trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói bất kỳ chuyện gì của Dương Từ ra ngoài.
Sau khi Dương Đại Hồng ký thỏa thuận bảo mật, cuối cùng cô ấy cũng có thể đến làm việc bên cạnh Dương Từ. Loại thỏa thuận bảo mật này không chỉ có cô ấy ký, mà còn có chữ ký của tiểu Đinh và tiểu Trần đến sau cũng ký.
Ngày thứ hai sau khi Dương Đại Hồng chuyển đến đây, Dương Từ bọn họ cuối cùng đã có kỳ nghỉ. Ngày này khi Dương Từ rời trường, anh đã cố ý chạy đến chỗ của Tạ Nghiễn Thanh để tìm cậu và muốn Tạ Nghiễn Thanh chuyển đến sống cùng anh một thời gian.
Học kỳ này Dương Từ không đến lớp, Tạ Nghiễn Thanh lo lắng Dương Từ sẽ bỏ lỡ quá nhiều bài tập về nhà, khi Dương Từ đề nghị cậu chuyển đến sống, Tạ Nghiễn Thanh vì giúp Dương Từ học bù nên đã đồng ý. Tạ Nghiễn Thanh là học bá, đã học đồng thời nhiều chuyên ngành, việc cậu đến dạy bù cho Dương Từ hoàn toàn không có vấn đề gì.
Vào ngày Tạ Nghiễn Thanh đồng ý chuyển đến đó, Dương Từ đã mang hành lý của cậu đến nhà mới, rồi mang Tạ Nghiễn Thanh đi ra ngoài hẹn hò. Đừng thấy hai người họ đã thành đôi mấy ngày rồi, kỳ thực thời gian hai người bọn họ ở cùng nhau cũng không nhiều lắm.
Bên cạnh Dương Từ luôn có người đi theo cùng, không phải tiểu Đinh thì cũng là tiểu Trần, bên cạnh Tạ Nghiễn Thanh cũng có người, hai người họ không thể đơn độc ở với nhau được. Bây giờ Tạ Nghiễn Thanh đã chuyển đến chỗ của Dương Từ, bởi vì bên chỗ Dương Từ không chỉ có Dương Đại Hồng mà còn có một trợ lý sinh hoạt và một nhân viên công vụ ở cùng, cho nên vệ sĩ của Tạ Nghiễn Thanh không cần phải đi theo cậu.
Không có cái đuôi kia của Tạ Nghiễn Thanh, Dương Từ muốn bỏ lại hai người tiểu Đinh và tiểu Trần rất đơn giản. Bởi vì giá trị vũ lực của Dương Từ là cao nhất, anh có một địa vị đặc biệt trong ngôi nhà mới này.
Tạ Nghiễn Thanh người trước giờ chưa từng hẹn hò, thực sự không biết nên ở chung với người yêu như thế nào. Ngoài ra, cậu và Dương Từ đều đàn ông trưởng thành, cậu càng không rõ phải yêu đương như thế nào. Nhưng Tạ Nghiễn Thanh không biết cũng không sao, Dương Từ người chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy rồi, đã sắp xếp xong toàn bộ cuộc hẹn ngày hôm nay rồi.
Trước hết, họ cần một chiếc ô tô, khụ khụ... Mặc dù bây giờ Dương Từ có quyền sở hữu ô tô riêng nhưng vì trước đó anh đã về quê một chuyến, nên chiếc xe ô tô mà anh muốn tự mình cải tạo đã bị trì hoãn. Cho nên Dương Từ chỉ có thể lấy ra xe đạp và chở người yêu của mình ra khỏi con hẻm nhỏ.
Bây giờ trời đang rất nóng, Dương Từ vì để Tạ Nghiễn Thanh ít bị nắng nóng gần như phóng chiếc xe đạp của mình như bay, làm cho Tạ Nghiễn Thanh phải ôm eo anh.
Dương Từ bây giờ đã không còn là cậu thiếu niên ngày nào, không chỉ cao lớn hơn rất nhiều mà còn trở nên cường tráng hơn. Khi Tạ Nghiễn Thanh ôm eo anh, cậu có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc qua lớp quần áo mỏng mùa hè.
Dương Từ trước đây rất chú trọng đến việc rèn luyện thân thể, luôn muốn phát triển bản thân thành một mãnh nam. Đáng tiếc không đợi anh tự mình luyện tập thành mãnh nam, bởi vì anh quá bận rộn thỉnh thoảng phải bế quan, cho nên cơ bắp cường tráng ban đầu liền gầy đi rất nhiều.
Thực ra cơ bắp lúc này trông đẹp nhất, cảm giác khi chạm vào cũng hấp dẫn nhất. Giống như lúc này khi Tạ Nghiễn Thanh cách qua lớp quần áo mỏng chạm vào nó, cậu liền có cảm giác đỏ mặt tía tai không nói thành lời.
Cậu không muốn tiếp tục ôm Dương Từ như vậy, luôn cảm thấy cánh tay mình như bị phỏng. Nhưng Dương Từ lại đạp xe quá nhanh, cậu luôn cảm thấy mình sắp ngã.
Tạ Nghiễn Thanh là một người chính trực, mặc dù cậu bây giờ là người yêu của Dương Từ. Cậu cũng quá ngại ngùng khi bình tĩnh chiếm tiện nghi, cho nên chỉ có thể chột dạ mà ôm lấy Dương Từ. Nhưng lại không nghĩ đến cậu ôm Dương Từ như vậy, ngược lại càng giống như như có như không chạm vào Dương Từ, khiến Dương Từ cũng không khỏi đỏ mặt tía tai.
Cuối cùng vẫn là Dương Từ không thể chịu đựng được nữa, anh vừa dừng xe vừa bất lực nói: "Anh phải ôm em chặt chút, nếu không sẽ không an toàn." Khi Dương Từ nói lời này, anh nắm lấy tay Tạ Nghiễn Thanh và khóa lấy tay cậu ôm chặt vào eo mình.
Bởi vì Tạ Nghiễn Thanh bị ép khóa chặt lấy Dương Từ, không chỉ hai tay cậu ôm chặt eo Dương Từ mà cả cơ thể cậu cũng bị dính chặt vào đó. Không đợi Tạ Nghiễn Thanh biểu thị phản đối, Dương Từ lại lần nữa đạp xe thật nhanh.
Vốn dĩ vì thời tiết mà họ còn cảm thấy khá nóng, nhưng đến khi Dương Từ đạp xe trên con đường rợp bóng cây, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm đi rất nhiều. Nắng hè luôn chói chang, như một giai đoạn yêu đương nồng cháy, rõ ràng là thời tiết có nắng gắt nhưng lại có sức hút lạ thường, sẽ khiến người ta chỉ muốn ôm nhau nồng nhiệt bất chấp nắng nóng.
Dương Từ chở Tạ Nghiễn Thanh như bay suốt quãng đường đi, Tạ Nghiễn Thanh ban đầu còn khá không thoải mái, sợ bị người khác nhìn ra được gì đó. Nhưng sau đó cậu liền phát hiện là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, vì dọc đường có rất nhiều nam sinh vòng tay qua vai nhau, cậu cũng thấy một số nam sinh đút kem cho nhau ăn.
Thực ra chỉ cần họ không quá đáng, ở bên ngoài ôm nhau một chút, người khác sẽ không đặc biệt chú ý đến họ. Tạ Nghiễn Thanh trước đây đã có bóng ma trong lòng nên luôn sợ hãi và rụt rè. Bây giờ sau khi thực sự được Dương Từ đưa ra ngoài, cậu liền phát hiện dường như... Không đáng sợ như cậu tưởng tượng.
Dương Từ dẫn cậu đi xem phim, vì cả hai đều là đàn ông và có sở thích cũng giống nhau nên khi xem phim không cần phải chiều theo ý nhau, họ có thể xem chủ đề mà cả hai cùng thích. Sau đó cùng nhau đến một hiệu sách gần đó dạo chút, bởi vì chuyên ngành của hai người tương đối giống nhau, vấn đề về sách của họ cũng có nhiều thứ để nói.
Sau khi mua những cuốn sách muốn mua, Tạ Nghiễn Thanh đi cùng Dương Từ để tìm kiếm các linh kiện, chuẩn bị trước cho việc cải tạo chiếc xe của Dương Từ. Dương Từ đã tích giữ rất nhiều thứ tốt trước đây, hầu hết chúng đều ở viện nghiên cứu hoặc là ở nhà, bây giờ những thứ này đã được chuyển đến phòng thí nghiệm trong ngôi nhà mới của anh.
Ban đầu, phòng thí nghiệm trong ngôi nhà mới khá lớn, nghe nói trước đây là hai phòng thông nhau biến thành một phòng, lo lắng rằng không gian sẽ quá nhỏ để Dương Từ có thể tiến hành nghiên cứu. Nhưng không nghĩ đến Dương Từ không chỉ có rất nhiều sách mà còn có một đống đồ như đống rác trong bãi rác, chẳng mấy chốc đã lấp đầy một nửa phòng thí nghiệm, tiểu Đinh và tiểu Trần không khỏi bắt đầu lo lắng cho tương lai.
Mấy ngày sau đó, Tạ Nghiễn Thanh và Dương Từ ngày nào cũng đi sớm về muộn. Khi ra ngoài thì trắng trẻo sạch sẽ nhưng khi về thì đầu bù tóc rối. Nếu không biết cả hai đều là người có văn hóa, Dương Đại Hồng còn nghi ngờ rằng họ chạy ra ngoài để đánh nhau với người khác.
Đối với những người bình thường mà nói, việc đi khắp nơi tìm đồ vật trong mùa hè với người yêu hẳn là một điều vừa khó khăn vừa nhàm chán. Nhưng đối với Tạ Nghiễn Thanh, nó giống như tìm kiếm kho báu ở những nơi khác nhau.
Đôi khi cậu gặp được một tài liệu mà cậu thích, Dương Từ cũng sẽ chi rất nhiều tiền để mua nó cho cậu. Đôi khi họ cũng sẽ nhặt được những món hời lớn, chẳng hạn như những linh kiện bị người ta tùy ý bỏ lại bên vệ đường, chẳng hạn như đồng phế liệu và sắt vụn được bán với giá rẻ mạt cho các bãi phế liệu. Những thứ này trong tay người khác thì không đáng một đồng, nhưng trong tay họ lại có thể biến phế vật thành bảo vật.
Tạ Nghiễn Thanh rất hiếm khi chạy khắp nơi như thế này, hoàn cảnh gia đình đã định là cậu không thể chạy lung tung. Nhưng bây giờ cậu ở với Dương Từ, Dương Từ là một người hoang dã, nên cậu cũng bị kéo theo thành hoang dã. Trước đây anh có thể nửa tháng hoặc một tháng không ra ngoài, mà hiện tại một ngày không ra ngoài liền thấy trống rỗng.
Chính vì ngày nào cậu cũng chạy loanh quanh với Dương Từ nên gần đây cả người cậu rõ ràng đã đen đi một tầng. Cũng may là cậu vốn đã rất trắng, cho dù có bị đen chút thì trông cậu vẫn rất trắng. Nói về chuyện rám nắng thì khá thú vị, rõ ràng cậu và Dương Từ đã bị rám nắng dưới cùng một ánh nắng mặt trời, nhưng Dương Từ đã bị rám nắng đen đi hai tầng.
Ngày hôm nay Tạ Nghiễn Thanh đã trở lại ngôi nhà cũ một chuyến, bởi vì hôm nay ông nội Tạ tổ chức sinh nhật. Nhìn Tạ Nghiễn Thanh đen lại, gầy hơn và cường tráng hơn, đám người Tạ gia nhất thời không biết nên nói gì.
Theo lý mà nói Tạ Nghiễn Thanh trở nên đen và gầy, người Tạ gia nên cảm thấy đau lòng cho cậu mới đúng. Nhưng bởi vì tinh thần của Tạ Nghiễn Thanh tốt và thân thể khỏe mạnh hơn trước, nên họ rất vui khi thấy tình hình này.
Bà nội Tạ nhìn cháu trai nhỏ, cười nói: "Nghiễn Thanh, gần đây con gặp chuyện gì vui sao?"
Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy hơi sửng sốt, theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng trên mặt lại vô thức lộ ra một nụ cười. Lý do tại sao bà nội Tạ đột nhiên hỏi cậu điều này là vì chỉ trong một bữa ăn mà không biết vì sao cậu lại trộm cười mấy lần rồi.
Tuy nhiên, Tạ Nghiễn Thanh hoàn toàn không nhận ra điều đó, cậu xới thêm một bát cơm cho mình. Gần đây, cậu có tâm trạng tốt và lượng vận động rất nhiều, lại thêm khả năng ăn uống của Dương Từ đã lây nhiễm cho cậu, cảm giác thèm ăn của cậu cũng bất tri bất giác tăng lên nhanh chóng.
Tạ Nghiễn Sâm nhìn em trai bên cạnh, rõ ràng em trai ăn vẫn rất lịch sự, nhưng tốc độ ăn lại không chậm, trong nháy mắt liền có thể nhìn thấy đáy bát cơm. Mí mắt Tạ Nghiễn Sâm hơi giật giật, đợi đến khi tổ chức xong tiệc sinh nhật cho ông nội, liền kéo lấy người đi.
Tạ Nghiễn Sâm đưa người vào phòng của mình, mặt lạnh lùng nói với Tạ Nghiễn Thanh: "Nói đi, bây giờ anh còn nguyện ý khách khí lịch sự với em, em tốt nhất là tự mình thành thực nói hết mọi chuyện đi."
Tạ Nghiễn Thanh nghe vậy vẻ mặt đột nhiên thay đổi, cậu luôn biết rằng mình không thể giấu chuyện này với anh trai mình, cho nên ban đầu cậu cũng không cố gắng giấu anh ấy. Nhưng cậu và Dương Từ mới hẹn hò trong một thời gian ngắn, cậu không muốn anh trai mình biết về mối quan hệ của cậu với Dương Từ, vì cậu sợ rằng anh ấy sẽ gây rắc rối cho Dương Từ trong cơn giận dữ.
Nhưng nhìn biểu hiện bây giờ của Tạ Nghiễn Sâm, Tạ Nghiễn Thanh biết rằng cậu chắc chắn không thể trốn được. Nghĩ đến chiêu mà Dương Từ đã nói với cậu trước đây, vì vậy cậu cố gắng nhớ lại những tháng ngày đau khổ đã qua, giây tiếp theo nước mắt cậu ngay lập tức trào ra.
Kể từ khi chính thức hẹn hò với Dương Từ, cậu đã nghĩ rằng một ngày nào đó gia đình mình sẽ phát hiện ra, cho nên cậu đã đặc biệt nhờ người nào đó đã come out để xin lời khuyên. Người nào đó biết rằng ông nội Tạ và bà nội Tạ yêu thương Tạ Nghiễn Thanh nhất, mặc dù người anh trai Tạ Nghiễn Sâm này không cưng chiều cậu như hai người họ, nhưng anh ấy vẫn rất quan tâm đến người em trai Tạ Nghiễn Thanh.
Đối mặt với người thật lòng yêu thương mình, cứng rắn sẽ chỉ khiến họ đau lòng và thất vọng, cách tốt nhất chính là tỏ ra yếu đuối giả vờ đáng thương. Nhiều người sẽ dựa vào người nhà yêu thương mình, liền tùy ý bộc phát cảm xúc, thậm chí nổi giận. Nhưng Dương Từ hoàn toàn ngược lại với kiểu người này, đối mặt với người yêu thương mình, anh sẽ lột bỏ lớp áo giáp của mình, để lộ ra bản thân yếu đuối nhất, không phòng bị nhất và đơn giản nhất kia.
Vì anh biết những người yêu thương anh thật lòng sẽ không nhân cơ hội này mà làm tổn thương anh. Sẽ chỉ khi nhìn thấy trên người anh đầy sẹo, mới chọn cách bảo vệ anh bằng cách dịu dàng nhất.
Kể từ khi Tạ Nghiễn Thanh trở lại thủ đô, có rất nhiều chuyện cậu đều không muốn nhắc đến. Như thể không nhắc lại những chuyện đã qua đó, những chuyện đó liền chưa từng xảy ra vậy. Nhưng lần này, để cho Tạ Nghiễn Sâm hiểu cậu, cậu đã tự mình mở vết thương của chính mình... Mặc dù vết thương của cậu trông có vẻ đẫm máu, nhưng... Cậu tin anh trai của mình sẽ hiểu cảm giác của cậu.
"... Cho nên em và em ấy không phải là biến thái, cũng không có bị bệnh gì, em chỉ là thích em ấy, rất, rất thích... Đặc biệt là sau khi ở bên em ấy, em thấy mình dường như đã tìm lại được con người thật của mình, bởi vì mỗi ngày ở bên em ấy em đều rất vui vẻ."
Tạ Nghiễn Sâm lần đầu tiên thấy em trai mình nói nhiều như vậy, nhưng trong lòng anh ấy lại đau đớn chưa từng có. Bởi vì mỗi lời nói của em trai đều chứa đầy máu cùng nước mắt, anh ấy vẫn luôn biết những năm đó cuộc sống của em trai rất thống khổ, nhưng không ngờ rằng không chỉ có đau đớn về mặt thể các, còn có đau đớn trong lòng.
Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với em trai mình, Tạ Nghiễn Sâm không khỏi muốn phát điên, nhưng đáng tiếc bây giờ không phải là lúc để anh ấy phát điên, bởi vì em trai anh ấy rất cần sự bảo vệ của anh ấy.
Có lẽ là bởi vì quá khứ của Tạ Nghiễn Thanh quá đau khổ, dẫn đến giảm nhẹ đi chuyện hẹn hò với Dương Từ, nên trình độ tiếp nhận của Tạ Nghiễn Sâm đối với chuyện này cũng ổn, không mất bình tĩnh như Tạ Nghiễn Thanh tưởng tượng.
Tạ Nghiễn Sâm bây giờ có thể chấp nhận nó tốt như vậy, thực ra vẫn có nguyên nhân là do trước đây Tạ Nghiễn Thanh và Dương Từ quá dính lấy nhau. Bọn họ trước đây rất lâu đã dính lấy nhau, Tạ Nghiễn Sâm luôn cảm thấy quan hệ giữa bọn họ có chút quá tốt, bây giờ khi anh ấy biết hai người bọn họ hẹn hò mới bình tĩnh như vậy.
Nhưng cho dù kết quả rất tốt, trong lòng Tạ Nghiễn Thanh vẫn cảm thấy rất đau đớn, bởi vì cậu phát hiện ra rằng mình vẫn còn để tâm đến quá khứ, rất muốn đi tìm Dương Từ. Bởi vì trong tiềm thức của Tạ Nghiễn Thanh, trong nhà này có rất nhiều người không thích cậu, chỉ có bên cạnh Dương Từ mới là an toàn nhất.
Dường như thấy Tạ Nghiễn Thanh có gì đó không ổn, Tạ Nghiễn Sâm ôm lấy cậu muốn đưa cậu đến bệnh viện, nhưng họ vừa ra khỏi cổng Tạ gia thì đã thấy Dương Từ đang đợi ở cổng Tạ gia.
Ban đầu, Tạ Nghiễn Thanh đã nói với Dương Từ rằng cậu sẽ ở lại Tạ gia tối nay. Nhưng sau đó sau khi cậu rời khỏi chỗ của Dương Từ, Dương Từ luôn có chút bồn chồn, Dương Từ lo lắng cậu xảy ra chuyện liền lén chạy đến đây.
Tình huống của Tạ gia khác với Dương gia, cha mẹ của Tạ Nghiễn Thanh không quan tâm nhiều đến cậu, cậu còn có một cô em gái có tâm địa xấu. Lỡ như Tạ Nghiễn Thanh quay lại và bị bọn họ bắt nạt, Tạ Nghiễn Thanh ở đây một mình chắc chắn sẽ rất buồn.
Để khiến bản thân cảm thấy an tâm, sau khi Tạ Nghiễn Thanh trở về Tạ gia Dương Từ liền một mình chạy đến Tạ gia bên này. Nhưng không nghĩ đến cứ đứng canh ở trước cửa lại nhìn thấy Tạ Nghiễn Thanh xanh xao bị mang ra ngoài.
Khi Dương Từ nhìn thấy vậy, anh ngay lập tức quên việc tránh né mối quan hệ của họ, hoàn toàn không để ý rằng sắc mặt của Tạ Nghiễn Sâm liền muốn ôm người đi, liền bị Tạ Nghiễn Sâm người có vẻ không hài lòng, đá mạnh vào người.
Tình trạng của Tạ Nghiễn Thanh không nghiêm trọng, vấn đề chính của cậu là tâm lý, cậu cần tự mình điều chỉnh từ từ. Nếu như hôm nay không phải bị kích thích một chút, với trạng thái bây giờ của cậu chẳng cần bao lâu liền có thể bình thường rồi.
Tạ Nghiễn Sâm cảm thấy em trai mình như vậy, là vì chuyện hẹn hò với Dương Từ. Em trai vì để không bị anh ấy truy cứu, cho nên mới tự mình rạch vết thương. Dương Từ hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cho rằng Tạ Nghiễn Thanh như vậy là bị người Tạ gia bắt nạt.
Vì vậy, vì quá lo lắng cho Tạ Nghiễn Thanh, hai người họ đã đánh nhau kịch liệt ở cổng Tạ gia, sau đó hai người họ cùng nhau được khiêng vào bệnh viện. Còn Tạ Nghiễn Thanh người mà được họ lo lắng đau lòng, căn bản là không có thời gian để mà đau buồn chuyện quá khứ, vì bận rộn chăm sóc hai người nay cậu đã tự mình chữa lành rồi.
Nói đến thì chuyện này cũng khá buồn cười, ít nhất Tạ Nghiễn Thanh nghĩ như vậy. Cậu chạy qua chạy lại giữa hai phòng bệnh của anh trai và người yêu, bởi vì thân phận của Tạ Nghiễn Sâm và Dương Từ đều rất đặc biệt, cả hai đánh nhau đến nỗi cùng vào bệnh viện cũng khó để phán xét xem ai đúng ai sai, vì vậy liền tìm một người hòa giải muốn giải quyết vấn đề riêng tư của hai người họ.
Hai người này một người là quân nhân, một người là nhà nghiên cứu khoa học, ngày thường đều là nhân mô cẩu dạng, đều là cống hiến hết mình vì quốc gia. Khi người hòa giải đối mặt với họ, ông không dám tiết lộ rằng ông ấy cảm thấy giữa bọn họ ai là người có vấn đề, cuối cùng vẫn phải là Tạ Nghiễn Thanh đến dọn dẹp mớ hỗn độn này.
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)
Não FicçãoTác giả: Tạ Thiên Quân Dương Từ mang theo hệ thống Taobao (một trang mạng bên TQ) xuyên thư, xuyên thành em trai phản diện của nam chính trong văn niên đại. Em trai phản diện là đứa con trai út trong nhà, được ông bà cha mẹ thiên vị mà coi trời bằ...