Chương 139
Sau khi nhóm người Dương Từ đi tàu hỏa hai ngày, lại ngồi hai tiếng xe đưa rước anh mới được xe của quân đội đến đón. Vốn tưởng rằng đã gần đến nơi, không ngờ lại trải qua một đêm gập ghềnh, mãi hơn bốn giờ sáng mới tới trong núi.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, trên núi không nhìn rõ gì nên Dương Từ cũng không để ý lắm đến cảnh vật xung quanh. Khi Dương Từ ở trong xe ngủ không ngon, sau khi xuống xe đã được dẫn thẳng vào chỗ nghỉ ngơi. Dương Từ ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau, nếu không phải vì bụng anh đã ba ngày không ăn gì đang biểu tình, có lẽ anh còn có thể nhắm mắt ngủ tiếp.
Dương Từ mở túi đồ mà anh mang theo, để quần áo thành một đống bên cạnh trên giường, thay quần áo sạch liền vò đầu bước ra khỏi ký túc xá. Bây giờ mới hơn 8 giờ sáng, nhiệt độ trên núi mát hơn bên ngoài rất nhiều nên mùa hè cũng không đến nỗi ngột ngạt.
Dương Từ thoải mái duỗi người ra, một tiểu binh nhìn thấy anh lập tức tiến lên hỏi thăm, bởi vì Dương Từ cả ngày hôm qua đều không có ra ngoài, tiểu binh phụ trách chăm sóc cho Dương Từ rất lo lắng: "Tiểu đồng chí, ngươi không sao chứ? Hôm qua ta vào xem ngươi, lúc đó thấy ngươi ngủ rất say, cho nên không dám đánh thức ngươi."
Dương Từ nghe vậy cười cười, có chút không ngượng ngùng nói: "Không có việc gì, mấy ngày trước ta ở trong xe ngủ không ngon, cho nên mới ngủ lâu như vậy, thật xin lỗi đã để cho ngươi lo lắng rồi."
Tiểu chiến sĩ nghe thấy lời này lắc đầu, liền muốn dẫn Dương Từ đến nhà ăn để đi ăn trước. Nghĩ đến Dương Từ lâu như vậy không ăn gì, cũng không biết có đói meo móc hay không. Chỉ là không đợi hai người bước ra khỏi khu ký túc xá nữa, giữa đường Dương Từ đã bị người ta cướp mất.
Tiểu chiến sĩ nhìn Dương Từ bị lôi kéo đi, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Trời ạ, còn không cho người ta ăn miếng cơm sao? Từ giờ trở đi... đối phương đủ bận rồi."
Mặc dù nói Dương Từ đã bị người ta cướp đi, nhưng bên kia cũng không thể thực sự bỏ đói anh được. Khi Dương Từ đến phòng nghiên cứu, có người mang cho anh một bữa ăn, ba món và một canh có thịt có rau, rất ngon. Sau đó, có người đã đến ký túc xá nơi Dương Từ ở và mang quần áo để Dương Từ thay, có vẻ như phải sống ở đó trong một thời gian dài.
Trong mười ngày liên tục sau đó, Dương Từ ở lại cùng với một nhóm nhân viên nghiên cứu và phát triển, bắt đầu hoàn thiện tác phẩm của anh cả ngày lẫn đêm. Họ không đụng đến cái mà Dương Từ tự làm mà nghiên cứu chế tạo ra một cái mới với sự giúp đỡ của Dương Từ.
Bởi vì ở đây có đủ vật liệu và linh kiện, cũng như đủ công nhân sản xuất để làm việc cùng nhau, cho nên chiếc xe mang vũ khí thu nhỏ chỉ trong mười ngày đã được tạo ra. Tuy nhiên, do giá thành của loại pin mới do Dương Từ chế tạo quá cao và loại vũ khí này không thích hợp để chiến đấu trong rừng núi, với trình độ hiện tại thì không có cách nào thực hiện việc sản xuất số lượng lớn.
Tuy nhiên, cho dù loại vũ khí này không thể sản xuất hàng loạt, nhưng vẫn có kế hoạch trang bị vài cái cho mỗi đơn vị quân đội, dù sao thì loại vũ khí này vẫn có nhiều ưu điểm. Các nhân viên nghiên cứu phát triển khác có thể tiếp tục chế tạo và cải tiến, có thể họ có thể phát triển những thứ thậm chí còn mạnh hơn trước đây nữa.
Sau khi vũ khí này được chế tạo ra, Dương Từ nghỉ ngơi trong quân đội vài ngày. Anh tận dụng thời gian này để vui vẻ, nhân tiện gọi điện cho gia đình và Tạ Nghiễn Thanh để giải thích tình hình chung của bên mình.
Lúc này, Tạ Nghiễn Thanh đã quay trở lại, cậu biết về tình hình của Dương Từ thông qua Tạ Nghiễn Sâm, vì vậy cậu không lo lắng Dương Từ sẽ gặp nguy hiểm. Khi cậu nhận được cuộc gọi từ Dương Từ, cả hai đã trò chuyện qua điện thoại cả nửa tiếng mới không nỡ mà cúp máy đi.
Đối với tình hình của Dương gia, nghe Lưu Tiêm Mai nói Vu Hân Tuyết đã trở lại rồi. Dương Gia Hữu dự định tranh thủ lúc cô ấy nghỉ hè trở về nhà, sẽ ra ngoài tìm việc làm công nhân tạm thời để kiếm một ít tiền dùng trong nhà. Dương Gia Hữu không chỉ biết lái xe mà còn biết sửa xe, mấy năm nay anh ấy cũng đã luyện được năng lực sửa xe, ngay cả ở thủ đô anh ấy cũng được coi là có chút bản lĩnh.
Những người có nghề đi đến đâu đều có thể kiếm ăn được, đặc biệt là Dương Gia Hữu, người có thể chịu cực khổ, cho nên anh ấy nhanh chóng tìm được việc làm trong nhà máy sản xuất ô tô. Nghe nói vì Dương Gia Hữu lớn lên đẹp trai lại trung thực, một lãnh đạo già của nhà máy rất thích anh ấy, còn định phá lệ để đưa Dương Gia Hữu vào nhà máy của họ.
Ban đầu, Dương Gia Hữu muốn từ chối, dù sao thì Vu Hân Tuyết cũng chỉ ở nhà trong kỳ nghỉ hè, nếu anh ấy đi làm, sẽ không có ai chăm sóc con của anh ấy. Nhưng sau đó, Lưu Tiêm Mai thấy đứa nhỏ khá hiểu chuyện nghe lời liền nói bà sẽ tạm thời giúp nhà họ chăm sóc đứa trẻ trong một khoảng thời gian. Nhưng có một điều kiện tiên quyết để cho bà ấy chăm sóc đứa trẻ, đó là mỗi tháng bà ấy phải được trả lương 10 tệ.
Cả Vu Hân Tuyết và Dương Gia Hữu đều không phản đối điều này, thậm chí còn cảm thấy vợ chồng họ đang chiếm tiện nghi. Đôi vợ chồng trẻ đã thảo luận riêng với nhau và họ dự định sẽ trả cho Lưu Tiêm Mai mức lương mười nhân dân tệ mỗi tháng và trợ cấp một số phiếu mua lương thực cho gia đình hàng tháng.
Mặc dù trong nhà vì có Dương Từ nên không thiếu đồ ăn thức uống, nhưng họ rất ngượng ngùng khi luôn chiếm tiện nghi của Dương Từ. Cho dù bây giờ họ không có năng lực như Dương Từ thì ít nhiều cũng phải cống hiến một ít cho gia đình, không thể mặt dày mà ăn uống miễn phí mãi được.
Sau khi xác nhận trong nhà không có chuyện gì, Dương Từ lại tập trung tinh thần vào nghiên cứu và phát triển cái mới. Nhiệm vụ nghiên cứu và phát triển lần này là một hạng mục ở đây, bởi vì đất nước hiện tại vẫn còn rất lạc hậu, nhiều thứ cần phải nhập khẩu từ các nước khác, chẳng hạn như máy bay và một số ô tô đặc biệt.
Tình cờ là Dương Từ biết rất nhiều về khía cạnh này, anh một mặt muốn học hỏi các tiền bối, mặt khác cũng muốn rèn luyện tốt nên đã theo họ vào nhóm nghiên cứu. Bởi vì nhiều tiền bối đã có nguyên mẫu cơ bản và Dương Từ có kiến thức vững chắc về thế hệ tương lai, trong nửa tháng sau đó anh thực sự đã giúp đỡ rất nhiều.
Ví dụ như kiểu truyền động mới có thể giúp xe ổn định hơn và nhanh hơn; Ví dụ như phiên bản pin cải tiến của Dương Từ có thể được sử dụng trong nhiều loại máy; Ví dụ như loại thép siêu bền ô tô ở tương lai mới có, dưới sự dẫn dắt của Dương Từ đã sớm nghiên cứu và chế tạo ra nó.
Những thứ này ở tương lai chẳng là gì, nhưng ở thời đại này lại hoàn toàn khác. Dương Từ đã dựa vào nền tảng kiến thức cá nhân của mình và hợp nhất với những tiền bối trong thời đại này để thúc đẩy tiến bộ công nghệ.
Vì tiến độ của dự án nghiên cứu diễn ra nhanh chóng và ý tưởng của Dương Từ rất thú vị nên toàn bộ nhóm nghiên cứu phát triển như được tiêm máu gà, làm việc cả ngày lẫn đêm trong nửa tháng, tất cả họ đều có quầng thâm mắt và râu xồm xoàm chưa cạo. Nếu không phải quân đội lo lắng bọn họ thức đêm nhiều thân thể không tốt, bị cấp trên ép nghỉ ba ngày, phỏng chừng nhóm tham công tiếc việc này còn có thể tiếp tục làm việc.
Dương Từ luôn tin rằng môi trường có thể lây nhiễm con người, kiếp trước anh cho rằng mình đã làm việc đủ chăm chỉ. Không có người nhà hay gia thế mở đường cho anh, anh tuổi còn trẻ đã tự mua một căn nhà ở một thành phố hạng nhất, sau đó còn tiết kiệm được một khoản kha khá. So với những người đồng trang lứa, thực ra thì Dương Từ đã tính là rất ưu tú rồi.
Nhưng dù vậy, sau khi anh đến thời đại này. Sau khi nỗ lực làm việc chăm chỉ với một nhóm tiền bối để nghiên cứu, anh nhận ra những nỗ lực của mình vẫn chưa đủ. Đặc biệt là trong tay anh còn có hệ thống độc nhất vô nhị, ở thời đại này, anh hẳn là so với tiền bối càng thêm cố gắng mới đúng.
Trong ba ngày bị ép phải nghỉ, có một ngày phải đến bệnh viện quân đội để kiểm tra sức khỏe. Khi đến bệnh viện Dương Từ là một đứa lấm lem, nhưng khi ra ngoài lại trắng trẻo sạch sẽ. Trong bệnh viện có một vị bác sĩ già khá lợi hại, không chỉ có thể làm phẫu thuật mà còn có thể cắt tóc, tỉa lông mày.
Nghe nói nguyện vọng khi còn trẻ của đối phương là trở thành một thợ cắt tóc giỏi. Đáng tiếc sau đó gia đình ép ông ấy học y, lại thêm quốc gia lúc đó đang thiếu nhân tài, lão bác sĩ liền xắn tay áo thi vào trường y.
Bây giờ đối phương đã lớn tuổi rồi, thời gian trên bàn mổ đã ít đi rồi. Khi rảnh rỗi, ông ấy thích cắt tóc cho các bạn trẻ trong bệnh viện. Vì nhiều lần luyện tập nên tay nghề của lão bác sĩ khá tốt, theo thời gian ông ấy trở thành thợ cắt tóc của bệnh viện họ. Dù sao thì ra ngoài cắt tóc còn phải tốn tiền, để vị bác sĩ này cắt tóc không những không mất tiền mà còn không cần xếp hàng đợi cắt tóc, đối với rất nhiều nhân viên y tế trong quân y viện mà nói thì rất tiết kiệm chi phí.
Vừa khéo là mấy người Dương Từ bọn họ đều cẩu thả, vị bác sĩ già nhịn không được liền để lộ ra một tay tuyệt chiêu. Cậu nhóc Dương Từ này lớn lên lại rất đẹp trai, dù để kiểu tóc nào thì khuôn mặt cũng rất ưa nhìn, vì vậy vị bác sĩ già khi nhìn thấy cảnh này lại muốn cạo mặt cho Dương Từ.
Dương Từ người chưa bao giờ cạo mặt, đã được thử tay nghề điêu luyện của ông ấy. Nói thật, trên mặt anh cảm thấy kỳ quái, tựa hồ đột nhiên thiếu mất cái gì. Soi gương hồi lâu cũng không phát hiện có gì không ổn, người trong gương vẫn là anh chàng trẻ tuổi tuấn tú kia.
Sau đó, anh không còn bận rộn nữa, bởi vì Dương Từ không thường xuyên đến nhóm nghiên cứu bên kia, chỉ khi nghiên cứu thỉnh thoảng gặp vấn đề, anh mới đi họp với mọi người. Thấy Dương Từ cuối cùng cũng được tự do, thủ trưởng Tần đã nhờ người mang hai chiếc ô tô bị bỏ phế đến nhờ Dương Từ sửa sang lại trước khi anh rời đi.
Tất nhiên, hai chiếc xe bị bỏ phế này không phải đều là của anh ấy, một trong số chúng thuộc về Dương Quốc Hữu bên kia. Vẫn là cấp trên của Dương Quốc Hữu muốn nó, kể từ khi Dương Từ sửa sang lại chiếc xe của Dương Quốc Hữu, người lãnh đạo đó đã phát thèm tay nghề của Dương Từ.
Thủ trưởng Tần thấy vậy cảm thấy cơ hội hiếm có nên nhân cơ hội này cũng đi kiếm một chiếc xe bỏ phế đến. Cả hai bên đã đưa đủ ngân sách cho Dương Từ, còn nói là cần cái gì thì đi đòi thủ trưởng Tần, chuyện còn lại thì để Dương Từ tự phát huy.
Tất nhiên, Dương Từ cũng không làm việc miễn phí. Dù sao thì Dương Từ bây giờ cũng là một người rất bận rộn, cho dù không đi nhóm nghiên cứu cũng phải đọc sách. Để Dương Từ làm việc chăm chỉ, họ đã trả cho Dương Từ một mức lương hậu hĩnh.
Đối với Dương Từ mà nói anh bây giờ cũng không thiếu tiền lắm, với mức lương mà họ đưa ra thì anh càng muốn linh kiện hơn. Vì vậy, anh đã cố ý đi thương lượng một chút với thủ trưởng Tần, sau khi sửa sang lại thành công hai chiếc xe, anh sẽ dùng những vật liệu và phụ tùng thừa còn lại để bù vào lương.
Bởi vì lần này Dương Từ đã có cống hiến to lớn nên đã không còn là việc trao giải thưởng và tiền thưởng nữa. Trong khoảng thời gian Dương Từ cải tạo hai chiếc xe phế liệu, cấp trên đã cho anh cơ hội đưa ra yêu cầu, hỏi Dương Từ ngoài vật liệu và linh kiện ra còn muốn gì không.
Ngoài những phần linh kiện quý giá đó, bây giờ Dương Từ mong muốn điều gì nhất? Thứ nhất là có một ngôi nhà to, thứ hai là có ô tô. Nguyện vọng thứ hai đối với anh không khó, nhưng ý nguyện thứ nhất thì rắc rối hơn đối với anh.
Nguyên nhân chính là do bây giờ không phải là thời điểm tự do mua bán nhà, hơn nữa ở một nơi tất đất tất vàng như thủ đô, muốn mua được nhà to không chỉ cần có tiền, còn phải có chút nhân mạch và quan hệ xã hội thì mới được.
Còn có Dương Từ rất ngại đưa ra yêu cầu khác, cho dù bây giờ anh thực sự đã có rất nhiều cống hiến. So với việc yêu cầu quyền lực và thế lực, việc yêu cầu một nơi ở tốt hơn đối với Dương Từ có vẻ an toàn hơn, cho nên anh cũng không suy nghĩ gì nhiều liền nói yêu cầu của mình ra.
Mọi người đều cho rằng Dương Từ hơi ngu ngốc, quả nhiên suy nghĩ của những người trẻ tuổi rất đơn giản và dễ hiểu mà. Cơ hội tốt như vậy, anh không hốt chút chỗ tốt vậy mà chỉ muốn một ngôi nhà tốt ở thủ đô mà thôi?
Thực ra những nhân viên nghiên cứu khoa học có cống hiến như Dương Từ, thường thì quốc gia đều sẽ bố trí cho họ một chỗ ở tốt cho sau này. Một là thể hiện quốc gia coi trọng nhân viên nghiên cứu khoa học, hai là tập hợp nhân sự quan trọng để dễ dàng bảo vệ.
Người như bọn họ càng cường đại thì tính mạng càng nguy hiểm, để bọn họ yên tâm tiến hành nghiên cứu, quốc gia không chỉ bố trí cho bọn họ hàng năm miễn phí khám bệnh, có một vài nhân viên quan trọng bên cạnh còn được bố trí thêm cảnh vệ.
Mọi người vẫn muốn Dương Từ nghĩ lại, nhưng Dương Từ nghe vậy chỉ lắc đầu, vẫn khăng khăng rằng anh muốn có một ngôi nhà. Con người mà, làm việc gì cũng không thể quá tham lam, anh không thể chỉ vì hiện tại có chút cống hiến mà vội vàng quên hết tất cả, cho rằng mọi người nên tâng bốc mình.
Anh vốn không phải người như vậy, anh chỉ muốn an an ổn ổn sống qua ngày, một chút cũng không muốn nhảy quá cao bị người khác đố kỵ. Cho nên, cuối cùng, Dương Từ chỉ muốn một ngôi nhà, khi Dương Từ đang bận rộn với một nhóm công nhân, thì đã có người bắt đầu giúp anh tìm một ngôi nhà mới.
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)
Non-FictionTác giả: Tạ Thiên Quân Dương Từ mang theo hệ thống Taobao (một trang mạng bên TQ) xuyên thư, xuyên thành em trai phản diện của nam chính trong văn niên đại. Em trai phản diện là đứa con trai út trong nhà, được ông bà cha mẹ thiên vị mà coi trời bằ...