Chương 87

32 0 0
                                    

Chương 87

Nếu như là trước đây Dương Quốc Hữu nói với ông ấy như thế này, nói khát vọng cùa Dương Từ là chế tạo xe tăng chế tạo tên lửa, lão chính ủy nhất định sẽ cho rằng Dương Quốc Hữu đang khoác lác. Nhưng tận mắt chứng kiến ​​​​Dương Từ chế tạo một chiếc ô tô, chiếc xe mà anh chế tạo còn tốt hơn những chiếc xe khác, riêng điều này liền không thể xem anh như một người bình thường được.

Mặc dù Dương Từ đã rời quân đội lâu rồi nhưng vì sự việc lúc đó ồn ào rất lớn, đến bây giờ thỉnh thoảng mọi người vẫn nghĩ đến chuyện đó. Đặc biệt là khi chiếc xe đặc biệt tuyệt vời đó chạy ngang qua, liền sẽ có người chỉ vào chiếc xe đó và nói với người không biết chuyện: "Chính là chiếc xe đó, nó do một đứa trẻ mười mấy tuổi làm ra đó. Lúc đó ta đã tận mắt nhìn thấy nó làm ra chiếc xe, một chiếc xe phế liệu biến thành dáng vẻ như bây giờ, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tin được."

Vị lão chính ủy bưng đồ ăn mới nấu ra, rồi ông nhường chỗ bếp lò, định đứng sang một bên hướng dẫn Dương Quốc Hữu làm món ăn. Thấy vậy, Dương Quốc Hữu không chút do dự bước tới, bắt đầu cho các loại nguyên liệu vào nồi với vẻ mặt nghiêm túc.

Lão chính ủy: "Ta không tiếp xúc nhiều với đứa trẻ đó, nhưng ta vẫn phát hiện ra rằng nó rất thích đọc sách, một đứa trẻ như vậy thực sự hiếm thấy. Nếu sau này nó được đào tạo tốt, nói không chừng nó thực sự có năng lực tạo ra tên lửa. Ý tưởng trước đây của ngươi thực sự rất có lý, một hạt giống tốt như vậy nhất định phải được bảo vệ tốt, sau này còn phải dựa vào nó để cống hiến cho đất nước nữa. Bây giờ... thực sự không nên trì hoãn việc học của nó, chiếc radio của nó làm ra còn tốt hơn của chúng ta, vậy thì để cho nó làm việc bán thời gian với tư cách là cố vấn kỹ thuật radio đi. Đây là phần thưởng mà cấp trên dành cho nó lần này, như vậy nó không chỉ nổi tiếng mà cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Nghe nói nó còn muốn mày mò chế tạo một số ô tô thu nhỏ, ngươi không có việc gì thì quan tâm nó nhiều hơn đi, nếu có đồ vật gì mà thực tế không có thì cứ hỏi ta."

Dương Quốc Hữu nghe vậy hiếm thấy mà nở nụ cười, anh ấy vừa để cái xẻng trong tay xuống vừa không khỏi cong môi nói: "Vậy thì trước hết ta xin cảm ơn chính ủy, có câu nói ủng hộ của ông, đồ mà Dương Từ cần nhất định sẽ không vấn đề gì rồi."

Chính ủy già nghe vậy bật cười, ông ấy và Dương Quốc Hữu là người quen cũ. Cho dù đối mặt với người lãnh đạo nào Dương Quốc Hữu đều có dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, đây là lần đầu tiên ông ấy nghe được những lời tốt đẹp từ miệng đối phương. Xem ra anh ấy thực sự quan tâm đến người em trai này, mà đứa trẻ Dương Từ cũng quan tâm đến anh hai mình, chỉ cần có chút đồ tốt đều hướng tới anh hai mình.

...

Lần này lãnh đạo huyện chủ động tới cửa, chính là vì chức cố vấn kỹ thuật này. Tình cờ là có một nhà máy thiết bị điện ở huyện của họ, đó là một nhà máy chi nhánh nhỏ ở tỉnh. Mặc dù nhà máy thiết bị điện này không sản xuất radio, nhưng bây giờ có Dương Từ làm cố vấn, hoàn toàn có thể thành lập bộ phận sản xuất radio. Với chất lượng của chiếc radio do Dương Từ làm ra, cùng với sự hỗ trợ đặc biệt của nhóm công tác ở phía trên, lãnh đạo huyện tin rằng chiếc radio do họ sản xuất nhất định có thể đánh bại các hãng radio khác.

Đối với chức tư vấn kỹ thuật này, có trì hoãn việc học tập của Dương Từ hay không? Khi bộ phận mới bắt đầu hoạt động, Dương Từ cần phải chạy nhiều chuyến đến nhà máy, đợi đến khi lô radio đầu tiên được sản xuất ra, sau đó liền không cần Dương Từ phải chạy qua đó xem xét.

Mặc dù giai đoạn đầu có vẻ rắc rối, nhưng đó lại là cơ hội cho Dương Từ, cơ hội để anh dễ dàng kiếm được nhiều tiền. Dù sao thì chiếc radio này anh đã tự mình làm tất cả, cho dù sau này có thể bán ra được bao nhiêu chiếc radio, mỗi chiếc Dương Từ đều sẽ có 10% tiền hoa hồng.

Đừng coi thường 10% tiền hoa hồng này, đồ điện do nhà máy lớn sản xuất, thị trường hiện tại đang cung không đủ cầu. Không cần biết là ở đâu đồ điện đều rất khan hiếm, mà giá mỗi món đồ điện đều rất đắt, trong trường hợp này, Dương Từ chỉ ngồi chờ kiếm tiền thôi.

Tất nhiên, đây cũng là phần thưởng mà phía trên cấp cho. Nếu không phải Dương Từ lập công nhiều lần, cho dù anh thực sự có bản lĩnh nhưng không có người xây xưởng cho anh thì cũng vô dụng. Việc một cá nhân thành lập một nhà máy trong thời đại này giống như là đang nói chuyện viển vông vậy, càng không nói đến phương thức chia cổ tức này.

Mặc dù Dương Từ không biết, nhưng anh lại chó ngáp phải ruồi lập được công. Nhưng nhìn lãnh đạo huyện nhiệt tình trước mặt, anh cũng biết, lợi ích lớn như vậy nhất định là có người giúp đỡ sau lưng.

Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên anh gặp lãnh đạo huyện, cũng không phải lần đầu tiên lãnh đạo huyện biết rằng anh tuổi nhỏ như vậy mà có thể tự làm ra chiếc radio. Lần trước lãnh đạo huyện chỉ khen ngợi anh, sau đó cho anh địa chỉ của một giáo sư, sau đó cũng không có hỏi chuyện đến anh nữa.

Nhưng bây giờ đối phương đột nhiên tìm tới cửa, đối đãi với anh còn nhiệt tình hơn trước, Dương Từ mơ hồ cảm thấy nhất định có liên quan đến chuyện ngày hôm qua. Nhưng đến dáng vẻ của những người khác đối xử với mình đêm qua, Dương Từ biết có một số điều anh biết cũng phải giả vờ như không biết.

Vì vậy, trong mấy ngày sau, Dương Từ cứ giả vờ như mình không biết gì cả, chỉ nghĩ rằng mình may mắn, rất vui vẻ mà ký hợp đồng với nhà máy thiết bị điện. Sau gần nửa tháng, ngoại trừ việc đến trường đi học, Dương Từ dành hầu hết thời gian sống trong nhà máy.

Sau khi Dương Từ lên kế hoạch bàn giao toàn bộ công nghệ của chiếc radio phiên bản mới cho bộ phận radio của nhà máy thiết bị điện, anh bắt đầu vung tay làm ông chủ không hỏi cái gì cả. Bất kể là phía trên có thực sự thích chiếc radio của anh hay không, hay là mượn chiếc radio để cho anh một con đường kiếm tiền, hoặc là hai điều trước đều chiếm một phần, anh chỉ cần ngoan ngoãn tuân theo sự sắp xếp của tổ chức là được rồi.

Vì Dương Từ sẽ sống trong nhà máy một thời gian, Dương Mộng Liên sống một mình ở nhà khiến anh không yên tâm. Vì vậy, anh đã lôi kéo chủ nhiệm Tăng đến giúp đỡ, cho Dương Gia Hữu cơ hội học lái xe. Thời đại này lái xe cũng phải thi bằng lái, nhưng ở công xã không nghiêm, cho nên chỉ cần ai biết lái thì cho ra đường, nhưng ở huyện tình hình lại khác.

Mặc dù nhiệm vụ chính của Dương Gia Hữu bây giờ là tự học và Dương Từ dạy anh ấy cách sửa chữa ô tô. Tuy nhiên, Dương Từ luôn tin vào một câu, đó là kỹ thuật nhiều tương lai nhiều đường đi, có tay nghề của một lĩnh vực đi đến đâu cũng không sợ bị chết đối. Cho nên anh dự định để anh ba sống trong huyện để học lái xe khi anh không ở nhà, nhân tiện anh ấy có thể ở cùng Dương Mộng Liên trong nhà ở trên huyện.

Cho dù Dương Mộng Liên bây giờ có thể một đánh năm, nhưng vì ngoại hình của cô ấy quá xinh đẹp, lại thêm trong đại viện thì có đủ loại người. Khi mọi người đều biết rằng anh không có ở nhà, Dương Từ cảm thấy tốt hơn vẫn là để ai đó ở cùng cô ấy mới có thể yên tâm được.

Kể từ khi Dương Từ thi được hạng nhất toàn huyện, Dương gia luôn nghe lời của Dương Từ. Đặc biệt là mấy ngày gần đây, Dương Từ vậy mà còn làm cố vấn kỹ thuật cho nhà máy thiết bị điện, làm một đám người Dương gia đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Đứa trẻ này càng ngày càng có bản lĩnh, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ trong quá khứ. Nếu không phải Dương Mộng Liên đích thân nói với họ, lại thêm một số người trong huyện đặc biệt tìm đến cửa, e hèm, ngay cả Lưu Tiêm Mai cũng không dám tin.

Nó cứ giống như là... đang nằm mơ vậy.

Vì Dương Từ đã làm chấn động quá lớn cho cả nhà, nên hầu như không ai trong gia đình phản đối việc Dương Từ sắp xếp cho Dương Gia Hữu. Vì vậy, vào ngày thứ hai sau khi nhận được tin, Dương Gia Hữu đã mang theo túi lớn túi nhỏ đến huyện thành.

Khi Vu Hân Tuyết tiễn anh ấy ra khỏi thôn, cô vẫn nhẹ giọng nói với anh ấy: "Nếu anh gặp phải chuyện gì bên ngoài, anh phải đi gặp em trai em gái mình để bàn bạc, hai bọn nó đều có đầu óc thông minh hơn anh, đừng có mà ngu ngốc tự hố chính mình đó. Đừng nghĩ rằng anh đang gây thêm rắc rối cho gia đình, họ trước giờ chưa bao giờ cảm thấy anh là người phiền phức, nếu không họ sẽ không nghĩ cho anh như vậy đâu."

Dương Gia Hữu nghe vậy có chút bất đắc dĩ, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh ấy luôn cảm thấy vợ mình xem anh ấy như con nít vậy. Người ta đều là anh trai, nghĩ cách cố gắng bảo vệ em trai em gái mình, nhưng anh làm anh trai lại muốn em mình bảo vệ mình.

May mà Dương Gia Hữu không theo chủ nghĩa đại nam tử, từ nhỏ anh và Dương Mộng Liên lớn lên sống cùng một phòng (có vách ngăn), mối quan hệ giữa hai anh em rất thân thiết. Ngoài ra, hai năm này Dương Từ đã trở nên hiểu chuyện hơn rồi, mối quan hệ của anh với anh ba đã trở nên thân thiết hơn, anh ấy cũng không cảm thấy khó chịu khi được hai đứa em mình chăm sóc.

Khi Dương Gia Hữu mang theo đồ đạc của mình đến nhà trong huyện kia, Dương Từ đã hai ngày liền không trở về nhà rồi. Ban đầu, lão Tề nhìn thấy cơ hội tốt này, còn muốn nhân lúc đêm đến đi quấy rối Dương Mộng Liên.

Kể từ khi ông ta bị Dương Từ vả mặt ngày hôm đó, những người trong dại viện bắt đầu bài xích ông ta. Ông ta luôn rất hẹp hòi, luôn muốn tìm cơ hội để trả thù. Ông ta biết rằng Dương Từ mỗi ngày đều tập luyện cơ thể, ông ta không có khả năng coi Dương Từ như một đứa trẻ được, vì vậy ông ta đã nhắm vào Dương Mộng Liên, người có ngoại hình nổi bật còn độc lập nữa.

Bảy tám giờ tối, Lão Tề hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi về phía Dương gia. Khi nhìn thấy Dương Mộng Liên đang gội đầu ở cửa, đôi mắt đê hèn của ông ta bắt đầu nhìn cô ấy không chút kiêng dè.

Khi ông ta vừa nhìn vừa nghiêng người về phía trước, một bóng người cao thẳng đột nhiên chặn ông ta lại. Lão Tề bị tầm vóc của đối phương làm cho sửng sốt, sợ tới mức theo bản năng lùi lại một bước, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt âm hiểm.

Lão Tề đã từng gặp qua Dương Gia Hữu, nhưng lần đó Dương Gia Hữu có tâm trạng tốt, hoàn toàn khác với tâm trạng của anh ấy lúc này. Lúc này, Dương Gia Hữu đang có tâm trạng rất tệ, ánh mắt có thể giết người từ trên cao nhìn xuống lão Tề. Đôi mắt đỏ của Dương Gia Hữu khi anh ấy tức giận rất đáng sợ, ngay cả những tên lưu manh trong nông thôn cũng sợ anh ấy, chứ đừng nói đến lão Tề, một kẻ hèn nhát chưa từng thấy qua một người tàn nhẫn.

Lão Tề lập tức héo khô lại, run rẩy tránh sang một bên, chỉ nghe thấy Dương Gia Hữu lạnh lùng nói: "Lão già chết tiệt, nếu lại nhìn chằm chằm vào em gái ta, ta sẽ bóp nát mắt ngươi!"

Nếu người khác nói điều này, có lẽ người đó chỉ nói ngoài miệng mà thôi. Nhưng từ miệng của Dương Gia Hữu nói ra, được thôi, điều đó có nghĩa là anh ấy thực sự nghĩ như vậy. Dương Gia Hữu trong tiểu thuyết là một người tàn nhẫn, có thể giết cả gia đình người em rể độc ác vì em gái mình. Lão Tề nên cảm ơn vì anh ấy chưa làm gì cả, nếu không anh ấy có lẽ đã không thể đứng như bây giờ rồi.

Khi ánh mắt của Dương Gia Hữu rời mắt khỏi người ông ta, lão Tề mới hoàn hồn lại, không thể không ngồi sụp xuống đất. Ông ta vốn đã không phải là người có tiền đồ gì, dù sao thì một người thực sự có tiền đồ sẽ không nhắm tới phụ nữ. Lúc này sau khi bị Dương Gia Hữu đe dọa, ông ta gần như không còn sức lực để đứng dậy đi bộ về nhà.

Dương Gia Hữu cứ nhìn lão Tề đi xa, rồi anh ấy lại khôi phục dáng vẻ hiền lành thường ngày, kéo theo túi lớn túi nhỏ đi về phía em gái mình. Dương Mộng Liên vừa lau tóc vừa ngẩng đầu lên, vừa rồi cô ấy nghe thấy giọng nói của anh ba, vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh ba đã tới. Vì vậy cô ấy vội vàng dùng cơ thể đẩy cửa ra, cười tủm tỉm để anh ba đem mang đồ đi vào.

Dương Mộng Liên: "Anh ngủ trong phòng của Dương Từ đi, em đã dọn dẹp giúp anh rồi. Phòng của nó rất bừa bộn, trong đó nơi nơi toàn là sách, không có chỗ để đặt chân xuống nữa."

Dương Gia Hữu vốn còn nghĩ rằng cô ấy đang nói đùa. Một phòng lớn như vậy mà sao không có chỗ đặt chân được chứ? Kết quả khi anh ấy mang theo đồ đạc đi vào, anh ấy mới hiểu được không có chỗ đặt chân không phải là em gái nói quá, bởi vì phòng của Dương Từ thực sự chất đầy sách.

Ngoài sách học cần dùng của Dương Từ, có sách Tạ Nghiễn Thanh đưa cho anh, có sách giáo viên trong trường đã giúp anh tìm, có bãi phế liệu mua được sách với giá thấp, còn có một số anh hai đã giúp anh thu thập. Phần lớn số sách còn lại được Dương Từ mua trực tuyến thông qua hệ thống Taobao.

Dương Từ bây giờ không thiếu tích phân lắm, bởi vì anh đã vượt qua kỳ thi cấp ba, lại thêm tích lũy học tập trong không gian mỗi ngày, bây giờ anh cũng được coi là một nhà giàu tích phân rồi. Cho nên anh có đủ tích phân để mua đồ, số tích phân dư được dùng để mua sách và các linh kiện. Một số linh kiện không có sẵn trong thời đại này, đôi khi anh sẽ mua chúng trực tiếp từ hệ thống Taobao để tiết kiệm thời gian.

Trước đây Dương Gia Hữu đã từng đến sống ở đây, nhưng phần lớn thời gian anh ấy đều ngủ trong phòng khách. Thỉnh thoảng, khi em gái anh ấy không ở đây, anh ấy cũng sẽ sống ở giường tầng trên chỗ giường tầng em gái anh ấy ngủ, anh ấy hầu như không có bước vào phòng của Dương Từ. Không phải Dương Từ không cho anh ba vào, mà là trong phòng quá bừa bộn không ai vào được.

Bây giờ Dương Từ đã chuyển đến nhà máy để sống một thời gian, Dương Gia Hữu mới có cơ hội vào phòng của anh, mới phát hiện ra rằng nguyên nhân tại sao Dương Từ cái gì cũng biết. Khi mọi người không biết, Dương Từ đã tự mình học tập chăm chỉ, thành tích hiện tại của anh không chỉ do thiên phú mà thực sự phụ thuộc nhiều hơn vào sự chăm chỉ của anh.

...

Vào ngày thứ ba sau khi Dương Từ sống trong nhà máy thiết bị điện, anh mới nhận ra thế giới thật nhỏ. Bởi vì nhà máy thiết bị điện này là nơi anh cả của anh Dương Lăng Húc làm việc. Khiến cho Dương Từ cảm thấy rất ngoài ý muốn là, bộ phận mới của họ ở ngay bên cạnh bộ phận của Dương Lăng Húc.

Sau khi tan học chiều hôm đó, khi Dương Từ đạp xe trở lại ký túc xá của nhà máy, anh tình cờ gặp Dương Lăng Húc, người đi ra từ ký túc xá bên cạnh. Dương Lăng Húc được coi là một nhân viên cũ trong nhà máy này, cho nên hắn ta cũng có phòng riêng trong ký túc xá của nhà máy.

Tuy nhiên, vì ký túc xá trong nhà máy rất nhỏ, mà trước đó hắn ta đã mua một căn nhà rồi, cho nên hầu hết thời gian hắn ta đều sống ở nhà. Chỉ có thỉnh thoảng khi nhà máy phải tăng ca, khi cảm thấy mệt mỏi Dương Lăng Húc sẽ ở lại ký túc xá của nhà máy một đêm.

Lý do khiến Dương Lăng Húc bọn họ tăng ca vào ngày hôm qua là do nhà máy đột nhiên có thêm một bộ phận, lãnh đạo các cấp trong nhà máy họp muộn nên hắn ta phải ở lại nhà máy qua đêm. Kết quả không ngờ ngày hôm sau tỉnh dậy, vừa xuống lầu đã đụng phải Dương Từ.

Dương Lăng Húc vẫn chưa biết chuyện của Dương Từ, lúc này khoảnh khắc vừa nhìn thấy Dương Từ, hắn ta còn tưởng rằng Dương Từ đến tìm hắn, liền bất mãn bước tới đuổi anh đi. Đây là nhà máy, không phải công xã nhỏ của bọn họ, không phải nơi mà tên côn đồ như Dương Từ có thể tùy tiện đến đây, nếu người khác trong nhà máy vô tình nhìn thấy, không chỉ bị coi là trò cười mà còn có thể bị người ta bài xích, dù sao thì có một người em trai côn đồ không phải là điều vinh quang gì.

"Dương Từ? Tại sao ngươi lại ở đây? Đây là nhà máy thiết bị điện Nhất Khí. không phải là nơi mà ngươi có thể đến đâu, nhân lúc bây giờ không có ai nhìn thấy, ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây đi."

Dương Từ nhìn thấy Dương Lăng Húc đột nhiên nhảy ra, nghe vậy vươn ngón tay móc móc lỗ tai mình, bộ dạng lưu manh như là anh nghe không rõ vậy, làm cho Dương Lăng Húc nhìn vừa bất an vừa tức giận không thôi.

Dương Lăng Húc cảm thấy Dương Từ sẽ làm cho hắn ta mất mặt, cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ bất cần của Dương Từ, hắn ta lập tức giận vươn tay ra đuổi anh đi: "Ngươi tại sao còn không rời đi? Đây là nơi mà ngươi có thể tới sao? Đây là một nhà máy lớn, không phải công xã của chúng ta, ngươi mau rời khỏi đây đi, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi."

Vốn dĩ Dương Từ còn muốn kích thích hắn, kết quả anh còn chưa kịp phát huy nữa, liền nhìn thấy cách đó không xa có người đi tới. Vì vậy, Dương Từ ngoan ngoãn không né tránh, bị Dương Lăng Húc đuổi ra ngoài với vẻ mặt đau buồn.

Dương Từ đáng thương nói: "Anh cả à, em không phải đến tìm anh, em sống ở đây..."

Dương Lăng Húc nghe vậy gần như giận dữ bật cười: "Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy, ngươi không phải đang đi học sao? Làm sai có thể tiến vào nhà máy được chứ? Ồ, ta quên mất, từ khi còn nhỏ ngươi đã thích ăn nói lung tung, có phải là ngươi lại đang âm mưu gì nữa không?"

Dương Lăng Húc nói như vậy liền hung ác đẩy Dương Từ một cái. Kết quả không đợi hắn ta có thể tiếp tục đẩy anh lần thứ hai, hắn ta đã bị một đồng chí nữ chặn lại: "Công nhân Dương, ngươi là đang làm gì đây? Cậu ấy là cố vấn của nhà máy chúng ta đấy, ngươi sao có thể lỗ mãng như vậy?"

Người đồng chí nữ vừa ngăn hắn ta lại vừa nhìn Dương Từ một cách lo lắng. Kết quả là vừa quay đầu lại đã nhìn thấy, Dương Từ nhìn cô ấy với vẻ mặt ủy khuất. Người đồng chí nữ đã từng tiếp Dương Từ vài lần trước đó, lại thêm cô ấy có một người em trai trạc tuổi với Dương Từ, cô ấy chưa hề thấy qua dáng vẻ ủy khuất như vậy của Dương Từ, luôn cảm thấy như thể em trai mình đang bị bắt nạt vậy.

Dương Từ vẫn không quên châm thêm lửa, bất đắc dĩ nói: "Chị Lưu, có phải là em không thể sống ở đây hay không? Nếu em không thể sống ở đây, vậy bây giờ em liền đi về, dù sao... bây giờ cũng không phải là rất muộn, em đi xe đạp về một mình cũng không sao."

Chị Lưu nghe vậy liền trở nên lo lắng, Dương Từ là cố vấn kỹ thuật của họ và Dương Từ không thể rời khỏi nhà máy của họ cho đến khi lô radio đầu tiên được sản xuất. Cô cũng không quan tâm đến việc lúc này Dương Lăng Húc đã hồi thần lại hay chưa, đã mắng Dương Lăng Húc: "Công nhân Dương, ngươi bị làm sao vậy, ngươi không biết gì đã đuổi người ta đi? Dương Từ là cố vấn kỹ thuật của chúng ta, nếu ngươi đuổi người ta đi rồi, vậy thì đợi xưởng trưởng biết chuyện rồi nổi trận lôi đình đi."

Lúc này, Dương Lăng Húc đã sững sờ, Dương Từ là cố vấn kỹ thuật gì chứ, tại sao hắn ta không biết rằng Dương Từ có bản lĩnh như vậy chứ?

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ