Chương 72
Khi giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ đến, Dương Từ đang ngồi xổm ở cổng nhà mình, nhổ đậu phộng cùng bà nội. Đậu phộng được trồng trên đất nhà họ, buổi sáng Tạ Nghiễn Thanh mang tặng một ít trái cây đóng hộp cho Dương gia, bà nội muốn nhổ một ít đậu phộng làm quà để đáp lại.
Từ sau khi biết Dương Từ theo Tạ Nghiễn Thanh học, Dương gia đối xử với Tạ Nghiễn Thanh rất tốt. Ngoài ra bản thân Tạ Nghiễn Thanh rất xinh đẹp, tính cách lại điềm tĩnh và đáng tin cậy, những người lớn tuổi đều rất thích những người như vậy.
Trái cây đóng hộp ngày nay là một thứ xa xỉ, giống như một số món ăn vặt cao cấp ở tương lai vậy, người bình thường căn bản mua không được. Cho dù hoàn cảnh gia đình của Dương Từ có tốt như vậy, nhưng nếu trong nhà muốn ăn cũng chỉ có Dương Quốc Hữu mới có thực lực để mua.
Nữ thanh niên trí thức sống trong nhà của Dương Từ gọi là Tống Tinh Tuyết, năm nay mười chín tuổi. Bởi vì trước đó lúc làm việc bị say nắng, đã trốn trong phòng hai ngày liền, hiện tại cô ta cuối cùng cũng ra khỏi phòng.
Tống Tinh Tuyết nhìn hai bà cháu đang nhổ đậu phộng ở cửa, thầm nghĩ gần đây cô ta ở Dương gia vẫn luôn làm phiền đến người ta nên muốn ngồi xổm xuống phụ bọn họ nhổ. Ngay khi Tống Tinh Tuyết chuẩn bị mở miệng nói, giáo viên chủ nhiệm của Dương Từ đột nhiên chạy xe đạp đến.
Dương Từ vừa nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của mình đến, anh đã đoán được chắc là điểm của anh đã có rồi. Đặc biệt là nhìn thấy nụ cười trên mặt của thầy chủ nhiệm, anh liền biết nhất định là bài thi lần này rất tốt, nếu không nụ cười trên mặt thầy chủ nhiệm sẽ không xán lạn như vậy.
Đúng như Dương Từ đoán, anh thực sự đã làm rất tốt trong kỳ thi lần này, bởi vì câu đầu tiên mà giáo viên chủ nhiệm nói là: "Dương Từ, lần thi này em đã thi rất tốt, mấy trường cấp ba trong huyện em đều có thể lựa chọn được."
Dương Từ hoàn toàn đoán trước được điều này, vì vậy anh không ngạc nhiên lắm khi nghe điều này. So với vẻ mặt điềm tĩnh của Dương Từ, bà nội bên cạnh không khỏi kích động. "Thật sao? Cháu trai của ta đã thi được hạng bao nhiêu vậy?"
Thầy chủ nhiệm của Dương Từ cười nói: "Hạng 1, lại là hạng 1. Thành tích của nó trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba lần này rất tốt, một mạch vượt qua người thứ hai rất xa."
Trong công xã của họ vốn là có ba người thành tích tốt, họ là ba người ở cùng phòng với Dương Từ trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba. Nhưng hai người còn lại làm bài thi không tốt, họ cãi nhau vì mâu thuẫn vào ngày thứ hai của kỳ thi tuyển sinh, họ đều không có phát huy trình độ bình thường trong kỳ thi vừa qua.
Ban đầu, với thành tích thông thường của họ, lọt vào top 50 của huyện là không thành vấn đề gì. Tuy nhiên, do phát huy bất thường trong ngày thi cuối cùng, bọn họ có lẽ sẽ xếp hạng dao động quanh mức 100. Nhưng dù vậy, thành tích của hai người bọn họ vẫn rất tốt, ít nhất có thể vào trường Nhị Trung trong huyện.
Bọn họ không cùng đẳng cấp với Dương Từ, với trình độ hiện tại của Dương Từ là hạng nhất toàn huyện, không chỉ có thể chọn bất cứ trường cấp ba nào trong huyện mà ngay cả học phí cũng có thể được miễn. Ngoài ra Dương Từ còn là trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba trong huyện của họ, trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba không bằng trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng nói như thế nào thì vẫn là một trạng nguyên mà, cho nên công xã và huyện bọn họ đều sẽ phát thêm tiền thưởng để có thể vì chuyện này mà khuyến khích nhiều học sinh chăm chỉ học hành hơn.
Ngay khi bà nội nghe tin Dương Từ lại là hạng nhất, phản ứng đầu tiên của bà là ôm Dương Từ và khen ngợi anh một hồi, sau khi khen ngợi xong, bà mới nhớ đến việc tiếp đãi thầy chủ nhiệm. Khi bà ấy đi rót nước cho thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm đang nhìn Dương Từ và nghiêm túc nói: "Thành tích của em thì em là người hiểu rõ nhất, nên em đã nghĩ xong sẽ học trường cấp ba nào chưa?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)
Phi Hư CấuTác giả: Tạ Thiên Quân Dương Từ mang theo hệ thống Taobao (một trang mạng bên TQ) xuyên thư, xuyên thành em trai phản diện của nam chính trong văn niên đại. Em trai phản diện là đứa con trai út trong nhà, được ông bà cha mẹ thiên vị mà coi trời bằ...