Chương 116
Năm nay là kỳ thi đầu tiên sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, thời gian thi dự kiến vào ngày 21/11. Bây giờ không còn nhiều thời gian nữa, ngay cả Tạ Nghiễn Thanh, người tự nhận mình là người học giỏi, cũng không dám lơ là. Dù sao thì những đối thủ mà cậu phải đối mặt không chỉ là sinh viên, mà còn là những thanh niên trí thức, công nhân và nông dân phù hợp điều kiện dự thi.
Hơn nữa Tạ gia luôn là một thế gia quân sự chính trị, hầu hết những người họ Tạ đều tiến vào quân đội để huấn luyện, Tạ Nghiễn Thanh là ngoại lệ duy nhất trong gia đình. Nếu không phải năm đó có bà nội ủng hộ, cậu đã sớm bị ông nội ném vào quân ngũ.
Bởi vì trong mắt ông nội, con trai nên đi bảo vệ đất nước, đặc biệt là sau khi Tạ Nghiễn Thanh lớn lên ngày càng xinh đẹp, ông nội càng cảm thấy nên để cậu đi quân đội rèn luyện nhiều hơn, để tránh cho Tạ Nghiễn Thanh khỏi bị bắt nạt vì ngoại hình của mình.
Kết quả không nghĩ đến bà nội rất ủng hộ Tạ Nghiễn Thanh, không chỉ không theo ý muốn của ông nội mang cậu vào quân đội, mà trong phương diện học tập sau này còn luôn chỉ dẫn cậu học tập tiến bộ hơn. Để không phụ sự kỳ vọng của bà nội, đồng thời Tạ Nghiễn Thanh cũng muốn nói với ông nội và những thành viên khác trong gia đình rằng chỉ cần cậu học tập giỏi, cậu cũng có thể bảo vệ gia đình bảo vệ đất nước, cho nên trong phương diện học tập về sau cậu vẫn luôn rất cố gắng.
Đáng tiếc khi cậu đang có ý chí chiến đấu hăng hái, lại vì Tạ gia đang đứng ở đầu ngọn gió đã xảy ra chuyện, cho nên mới bị trì hoãn nhiều năm như vậy. May mà bây giờ vẫn chưa quá muộn, bây giờ cậu chỉ mới ngoài hai mươi, cậu vẫn còn rất nhiều thời gian để thực hiện ước mơ của mình.
Kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay, cho dù không phải vì bản thân cậu, cũng phải vì thực hiện lời hứa với bà nội, cậu cũng phải đạt được một kết quả thật tốt. Cậu muốn nói với ông nội rằng không chỉ có súng đạn mới có thể bảo vệ được đất nước mà ngòi bút của những người đọc sách như cậu cũng rất quan trọng.
Trong những ngày sau đó, Tạ Nghiễn Thanh vẫn luôn vùi đầu ở nhà đọc sách. Giữa chừng mẹ Tạ có đến thăm cậu một lần, muốn đưa Tạ Nghiễn Thanh về nhà. Tạ Nghiễn Thanh sắp phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, mẹ Tạ lo lắng cậu ở bên ngoài không thể tự chăm sóc bản thân được. Đáng tiếc Tạ Nghiễn Thanh căn bản là không muốn trở về, đối với cậu mà nói, thời gian không còn nhiều, cậu cũng không có thời gian trở về để đấu trí với Tạ Điềm Bảo.
Mà cậu cũng là con người chứ không phải là cây cỏ không có tình cảm gì, lâu nay bị em gái vô duyên vô cớ nhắm vào, với cả cha mẹ không để ý đến cảm xúc của cậu, Tạ Nghiễn Thanh luôn cảm thấy nếu cậu tiếp tục ở lại, sớm muộn gì cũng có ngày cậu sẽ mắc chứng bệnh tâm lý. Dương Từ cũng đã từng nói đôi khi con người cũng phải ích kỷ một chút, tránh xa những người khiến bản thân cảm thấy khó chịu, không thể tự nhốt mình đến chết ở nơi không nhìn thấy mặt trời.
Lúc trước khi còn ở thôn của Dương Từ, cậu luôn nghĩ sẽ có một ngày có thể trở về nhà. Kết quả là sau khi trở về nhà như ý muốn, mới phát hiện ra cái nhà đó cũng không phải là rất tốt. Nếu không phải có ông bà nội ở nhà đó, còn có anh họ cả luôn chiếu cố cậu, có khi cậu cũng không muốn về.
Thấy Tạ Nghiễn Thanh hoàn toàn không nghe lời mình, mẹ Tạ vốn định nhờ chồng thuyết phục cậu. Kết quả không nghĩ đến người chồng vốn luôn nghe lời bà ta, lần này không những không nghe mà còn nổi cơn thịnh nộ: "Cô quậy đủ chưa? Cô không phải chỉ có một đứa con gái bảo bối đâu, Tạ Nghiễn Thanh cũng là con trai ruột của cô đấy. Bây giờ đang là lúc mấu chốt quan trọng nhất, cô không thể để cho nó thoải mái mấy ngày sao? Gia đình chúng ta bây giờ đã như thế nào rồi? Mọi người đều đang dựa vào mặt mũi của cả nhà đại phòng, sau này ta còn muốn dựa vào đứa con trai này để chuyển mình đấy, hai mẹ con các ngươi tốt nhất là thành thực chút cho ta, nếu không ... đừng trách ta trở mặt vô tình."
Hai mẹ con bà Tạ hoàn toàn không nghĩ đến ông ta sẽ nói ra những lời như này, nhất thời trong lòng vừa tức giận vừa buồn tủi. Đương nhiên bà ta biết đứa con gái nhỏ của mình đã bắt nạt Tạ Nghiễn Thanh, nhưng đứa con gái nhỏ của bà ta từ nhỏ đã gặp nhiều sóng gió, bà ta chỉ muốn nó sống một cuộc sống hạnh phúc hơn thôi, hoàn toàn không nghĩ đến việc hạnh phúc của đứa con gái nhỏ chính là bắt nạt anh trai mình.
Đến khi bà ta nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề thì cô con gái út đã hình thành thói quen xấu này. Lại thêm đứa con trai lớn luôn rất hiểu chuyện, không khóc cũng không quậy phá, cũng không nói với bọn họ, cho nên bà ta cho rằng... con trai tốt bụng sẽ không để ý đến. Dù sao thì mấy người con trai của Tạ gia đều rất khỏe mạnh, bà ta liền cho rằng Tạ Nghiễn Thanh cũng rộng lượng như những đứa trẻ tinh nghịch đó. Nhưng không nghĩ đến trong đám trẻ tinh nghịch của Tạ gia lại sinh ra một Văn Khúc Tinh, không chỉ có thiên phú học tập từ nhỏ mà đầu óc cũng nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều.
Bây giờ khi bà ta nghĩ đến đứa con trai đang ở ngoài một mình, khi nhớ đến ánh mắt cách một lớp cửa nhìn bà ta, bà ta mới đột nhiên nhận ra con trai thực sự rất hận bà. Hận bà là một người mẹ lại không quan tâm đến cảm xúc của cậu, thậm chí có thể đã cho rằng bà căn bản là không yêu cậu, cho nên mới bài xích việc trở về căn nhà này.
Nghĩ đến đây, mẹ Tạ liền hối hận một hồi, muốn kéo Tạ Điềm Bảo đi xin lỗi Tạ Nghiễn Thanh. Đúng lúc Tạ Điềm Bảo đã lâu không gặp Tạ Nghiễn Thanh, nghe vậy không những không tức giận mà còn đồng ý. Mẹ Tạ thấy vậy liền cảm thấy Tạ Điềm Bảo cũng không phải là hết thuốc cứu, dù sao thì cô ta cũng là con ngươi được bà cưng chiều bảo bọc từ nhỏ đến lớn.
Chỉ là không đợi hai mẹ con bà ta tìm đến cửa, Tạ Nghiễn Sâm đã cho người ngăn họ lại. Và đã ra lệnh nghiêm cấm họ đi gặp Tạ Nghiễn Thanh, nếu họ không nghe lời liền đem họ nhốt lại. Bây giờ còn chưa đầy nửa tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, bất cứ ai... kể cả cha mẹ ruột của Tạ Nghiễn Thanh cũng không thể làm phiền cậu.
Mẹ Tạ rất tức giận Tạ Nghiễn Sâm, bà kéo Tạ Điềm Bảo đi tìm ông nội Tạ. Bà ta chợt hiểu ra một chút lời nói của chồng mình, bây giờ Nhị phòng phải dựa hơi của Đại phòng, cuộc sống quả thực không thoải mái như trước. Nhưng cho dù bây giờ chồng bà ta đã thất thế, Tạ Nghiễn Sâm cũng không thể bắt nạt họ như thế này. Nói thế nào đi nữa thì Tạ gia vẫn còn chưa phân gia mà, với lại bà ta lại là con dâu của Tạ gia, là người lớn của Tạ Nghiễn Sâm, mặc kệ như thế nào, Tạ Nghiễn Sâm cũng không thể đối xử với bà ta như vậy được.
Mẹ Tạ khóc nói với ông nội: "Cha xem, Nghiễn Sâm nói như vậy rốt cuộc là có ý gì chứ? Con dù sao cũng là thím của nó, nó làm như vậy là rất không tôn trọng con rồi. Hơn nữa, con là đi gặp con trai của mình mà, con là mẹ nó còn có thể làm hại nó sao, Nghiễn Sâm cũng không nên phòng con như một tên trộm chứ?"
Thấy vậy, Tạ Điềm Bảo ở bên cạnh không quên giúp đỡ thêm mắm thêm muối: "Đúng vậy, anh cả anh ấy quả thực là quá đáng quá rồi, vậy mà còn muốn nhốt hai mẹ con con lại, hai mẹ con chúng con cũng không phạm pháp cũng không làm hại ai, anh ấy dựa vào cái gì mà kêu lính canh nhốt bọn con lại chứ?"
Ông cụ nghe vậy thả tờ báo trong tay xuống, chỉ là không đợi ông mở miệng nói chuyện với hai người họ, ông ấy đã nghe thấy giọng nói của bà Tạ từ ngoài cửa truyền đến: "Nghiễn Thanh sắp phải thi đại học rồi, hai người các ngươi an phận một chút đi, để tránh đến lúc đó lại làm ra chuyện khó coi."
Khi mẹ Tạ nhìn thấy bà Tạ đến, cả đống lời oan ức trong bụng cũng không dám nói ra. Nói thật, dù đã nhiều năm như vậy, bà ta vẫn rất sợ người mẹ chồng này đến tận xương tủy, rõ ràng bà ấy làm việc gì cũng rất dịu dàng nhẹ nhàng, nhưng mẹ Tạ mỗi lần nhìn thấy bà ấy đều cảm thấy bất an.
Mẹ Tạ không dám nói gì, nhưng Tạ Điềm Bảo lại không sợ. Cô ta mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, trên mặt vô tội nói: "Bọn con biết mà, chính là vì biết anh con sắp thi đại học nên bọn con mới muốn đưa anh ấy về. Kỳ thi tuyển sinh đại học là một chuyện quan trọng như vậy, anh trai lại không có người chăm sóc thì làm sao mà được chứ, lỡ như thi không tốt đến lúc đó nhất định là rất buồn."
Mẹ Tạ nghe vậy hơi cau mày lại, bà ta mang theo Tạ Điềm Bảo tìm Tạ Nghiễn Thanh, chỉ là muốn Tạ Điềm Bảo xin lỗi cậu chứ không phải họ muốn đưa Tạ Nghiễn Thanh trở về. Nghe thấy Tạ Điềm Bảo đột nhiên nói như vậy, mẹ Tạ theo bản năng muốn bác bỏ cái gì đó, nhưng không đợi bà ta có thể nói, Tạ Điềm Bảo lại nói: "Anh trai mới chuyển ra ngoài chưa bao lâu, con nghe nói là đã có một người đàn ông tìm đến cửa, còn ở trước cửa nhà anh trai làm ầm ĩ lên, mặc dù anh trai là đàn ông nhưng nhìn còn đẹp hơn Điềm Bảo nữa. Năm đó trước khi Tạ gia chúng ta xảy ra chuyện, anh trai ở trong trường đã có ồn ào rằng có con trai thích anh ấy, lúc đó con còn đi qua xem náo nhiệt nữa đấy, lúc đó còn làm ầm ỉ đến mức..."
Bà Tạ gay gắt nói: "Ngươi im miệng cho ta!"
Bà Tạ xuất thân từ một gia đình có học (thư hương), luôn là một người có tính tình tốt. Ngay cả khi Tạ Điềm Bảo thỉnh thoảng gây rắc rối, bà Tạ cũng hiếm nói lớn tiếng với cô ta. Nhưng lần này bà nội Tạ phản ứng rất mạnh, không chỉ có mẹ Tạ và Tạ Điềm Bảo sửng sốt, mà ông nội Tạ ở một bên cũng kinh hãi.
Ông nội Tạ vừa định lên tiếng khuyên bà đừng tức giận, đã lớn tuổi như vậy rồi tức giận như vậy không có gì tốt đâu. Liền thấy bà Tạ đặt tách trà trên tay xuống và bước đến đứng trước mặt mẹ Tạ và Tạ Điềm Bảo.
"Quỳ xuống!"
Tạ Điềm Bảo nghe vậy theo bản năng muốn quỳ xuống, nhưng cô ta cảm thấy rằng mình không sai chút nào. Lại thêm mấy năm sau này cô ta đã được tiếp nhận nền giáo dục của nước ngoài, trong lòng rất coi thường truyền thống "trồng hoa" cũ kỹ này. Cho nên Tạ Điềm Bảo do dự một hồi sau, liền ngây người không có ngoan ngoãn quỳ xuống.
Thấy vậy, mẹ Tạ vội vàng kéo tay cô ta, đáng tiếc là Tạ Điềm Bảo tự cho rằng bản thân không sai, những gì cô ta nói đều là sự thật. Người sai rõ ràng là Tạ Nghiễn Thanh đang trêu ghẹo dụ dỗ đàn ông, là cậu không rõ ràng với mấy người đàn ông tạp nham kia, dựa vào cái gì mà cô ta phải quỳ xuống chịu phạt vì nói ra sự thật chứ? Chỉ là không đợi cô ta tiếp tục cứng rắn trong lòng, ông nội Tạ đã đứng dậy bước nhanh về phía cô ta, không nói lời nào đá một cái khiến cô ta quỳ xuống.
Tạ Điềm Bảo người bị buộc phải quỳ xuống, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, mang theo đôi mắt đỏ hoe muốn đứng dậy, liền nghe thấy ông nội lạnh lùng nói: "Chỉ cần bây giờ ngươi dám đứng lên, hôm nay ngươi ngay lập tức cút ra ngoài, sau này ngươi không còn là người Tạ gia nữa."
Mẹ Tạ gần như quỳ xuống khi nghe thấy những lời đó, run giọng nói với ông nội Tạ: "Cha à, không cần đâu, không đến nỗi vậy đâu. Nó chỉ là không hiểu chuyện, nó chỉ là không hiểu chuyện, căn bản là không có ý xấu..."
Bà Tạ nghe bà ta nói vậy lắc đầu bất lực: "Nó bây giờ đã thành ra như vậy, công lao của ngươi trong đó là nhiều nhất đó. Cho tới bây giờ ngươi còn không nhận ra, ngươi đã nuôi phế Tạ Điềm Bảo rồi sao? Ngươi còn muốn bao dung cho nó để nó đi hủy hoại đứa nhỏ kia sao? Trước kia ta vẫn luôn không nói gì, bởi vì ta không nuôi nấng nó từ nhỏ, ta không có quyền chỉ trích cái gì. Với cả sức khỏe của nó từ nhỏ đã không tốt, cứ nghĩ rằng nuôi hư nó rồi cùng lắm thì không gả nó ra ngoài là được, Tạ gia cũng không phải là nuôi không được một đứa cháu gái hư. Nhưng các ngươi lại ngược đãi Nghiễn Thanh sau lưng bọn ta. Nếu không phải có một lần Nghiễn Sâm nhìn thấy và đến nói với bọn ta, hai người già bọn ta chắc có lẽ cũng không biết gì. Vừa nghĩ đến... đứa cháu trai mà bọn ta đã nuôi dạy tốt như thế, bị ngươi và thằng hai vô dụng đó ngược đãi, ta liền hận không thể đuổi tất cả các ngươi ra khỏi Tạ gia."
Nói đến đây bà nội Tạ thở dài một hơi: "Nói đến thì ta và chồng ta cũng có lỗi lớn, nếu không phải bọn ta nuôi dưỡng nó quá tốt, tuổi còn nhỏ đã trở thành một quân tử đoan chính, cũng không đến nỗi bị nó ăn hiếp cũng không biết đường đi mách với người khác. Thằng bé tốt như vậy, ưu tú như vậy, ngoan ngoãn như vậy, các ngươi làm cha mẹ không có lương tâm sao? Sao nỡ để một đứa trẻ tốt như vậy, một lần lại một lần bị ức hiếp bị tổn thương chứ?"
Bà nội Tạ lau nước mắt trên khóe mắt, nương theo cánh tay ông cụ đưa ra ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Sau đó ánh mắt của bà nhìn về phía Tạ Điềm Bảo, thấy Tạ Điềm Bảo vẫn như cũ không phục, trong mắt bi thương lập tức bị thay thế bằng tức giận tột cùng: "Còn ngươi, chỉ là ở nước ngoài mấy năm, trong mắt liền xem thường tổ quốc của mình, tính tình càng ngày càng không có giáo dục. Nếu không phải bởi vì ngươi lớn lên giống cha ngươi, ta còn hoài nghi không biết ngươi có phải là nòi giống của Tạ gia bọn ta hay không? Bởi vì con cái của Tạ gia bọn ta dù có kiêu căng tùy hứng đến đâu, đều sẽ không dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt với người nhà của mình. Ngươi tốt nhất nên thu lại mấy ý nghĩ xấu ra kia đi, nếu như lại để ta biết ngươi đi đến tìm Nghiễn Thanh nữa, lần sau ngươi liền cút ra ngoài với mẹ ngươi, Tạ gia bọn ta không thể chấp nhận loại người làm xáo trộn gia đình này."
Cho dù lần này Tạ Điềm Bảo nghĩ như thế nào, mẹ Tạ thực sự bị ông bà nội Tạ dọa sợ. Đồng thời, bà ta cũng nhận ra điều bất ổn của Tạ Điềm Bảo, đoạn thời gian sau đó vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Điềm Bảo, sợ rằng vì Tạ Điềm Bảo không hiểu chuyện làm liên lụy đến bà ta bị đuổi ra khỏi Tạ gia. Ngoài ra, Tạ Nghiễn Sâm đã sắp xếp một người cho Tạ Nghiễn Thanh, đối phương là một quân nhân đã xuất ngũ vì bị thương, từ sau khi anh ấy đến sống trong nhà của Tạ Nghiễn Thanh, một số người bạn cũ của Tạ Nghiễn Thanh đã không dám mò đến cửa nữa.
Vài ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Dương Từ đã đặc biệt gọi cho Tạ Nghiễn Thanh. Khoảng thời gian gần đây, Dương Từ vẫn luôn rất lo lắng cho cậu, mọi người đều biết kỳ thi tuyển sinh đại học rất quan trọng, chỉ là bên cạnh anh đã xảy ra rất nhiều chuyện, liền không khỏi lo lắng Tạ Nghiễn Thanh sẽ xảy ra chuyện.
Để không làm Dương Từ lo lắng một cách mù quáng, Tạ Nghiễn Thanh đã kể cho Dương Từ nghe những gì đã xảy ra gần đây. Dương Từ vừa nghe đến người mẹ thiên vị kia của Tạ Nghiễn Thanh, anh liền nhịn không được cau mày. May mà Tạ Nghiễn Thanh cũng không chiến đấu một mình, cậu vẫn có ông bà nội chống lưng, nếu không Dương Từ chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng cho Tạ Nghiễn Thanh đến chết mất.
Hai người cũng không nói chuyện quá lâu, bởi vì kỳ thi đại học sắp đến gần, rất nhiều người đều muốn gọi điện thoại về nhà, cho nên hai người lại buộc phải cúp máy. Lúc Dương Từ đặt ống nghe điện thoại trong tay xuống, trong lòng không khỏi thầm nghĩ sau này anh nhất định sẽ bấm gọi điện thoại ở nhà, gọi điện thế này thật sự rất bất tiện.
Ngay khi Dương Từ gọi điện thoại xong đang đi bộ về nhà, khi anh đi ngang qua một con hẻm ở ngã tư, một đám trẻ con từ bên trong chạy ra. Đuổi theo phía sau không xa đám trẻ con, là Tô Ấu Đình đuổi ra khỏi con hẻm với vẻ mặt đau khổ. Cô ta không có lập tức nhìn thấy Dương Từ ở đầu ngõ mà ôm mấy quyển sách trên tay lên liền chửi rủa: "Thằng nhóc hư hỏng nhà nào đây, có được dạy bảo không vậy? Bọn mày làm hỏng sách của người ta, mấy đứa bây còn dám chạy hả? Đợi tao tìm được cha mẹ bọn mày đi, đến khi đó tuyệt đối sẽ xử đẹp mấy đứa bây!"
Tô Ấu Đình nói xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Dương Từ. Có lẽ là bởi vì không nghĩ tới sẽ gặp được anh, biểu tình của Tô Ấu Đình có chút sững sờ. Sau đó, cô ta như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên mỉm cười và đi về phía Dương Từ.
Dương Từ bị nụ cười trên khuôn mặt của cô ta làm cho sửng sốt, theo bản năng bước nhanh sang bên cạnh hai bước. Trước đây, mỗi lần Tô Ấu Đình nhìn thấy anh, cô ta đều lạnh mặt hoặc là khinh thường, anh thật sự không quen với cách cô ta cười với anh.
Tuy nhiên, không đợi Dương Từ nhanh chóng lướt qua cô ta, Tô Ấu Đình đã mỉm cười và nói với anh: "Dương Từ à, thật trùng hợp, không ngờ lại gặp nhau ở đây."
![](https://img.wattpad.com/cover/339117768-288-k90630.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)
Non-FictionTác giả: Tạ Thiên Quân Dương Từ mang theo hệ thống Taobao (một trang mạng bên TQ) xuyên thư, xuyên thành em trai phản diện của nam chính trong văn niên đại. Em trai phản diện là đứa con trai út trong nhà, được ông bà cha mẹ thiên vị mà coi trời bằ...