Chương 82
Bây giờ Dương Quốc Hữu mới vừa nhận chức được vài ngày, anh ấy không muốn mới bắt đầu mà đã làm điều gì đó đặc biệt, cho nên không muốn đi đón Điền Kiều Kiều bọn họ. Vốn dĩ anh ấy định để bọn họ tự mình ngồi xe, kết quả không ngờ vừa xuống tàu bọn họ đã bắt được bọn buôn người, hiện hai người và đứa bé đang ở cục công an địa phương.
Vì lần này Dương Từ và Điền Kiều Kiều lập công nên Dương Quốc Hữu được lãnh đạo đặc biệt phê duyệt cho đi đón người, nhân tiện đưa người đến giúp cục cảnh sát xử lý những việc sau đó. Cho nên khi Dương Từ và Điền Kiều Kiều ghi âm xong lời khai của họ và được người của cục cảnh sát sắp xếp cho nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, Dương Quốc Hữu đã cùng với người trong quân đội vội vã đến đây.
Điền Kiều Kiều lúc này đã rất mệt mỏi rồi, dù sao sau mấy ngày họ ngồi xe tàu hỏa, lại phải chăm sóc con lại phải đối mặt với những kẻ buôn người, lúc này không chỉ cơ thể họ mệt mỏi mà tinh thần cũng rất mệt mỏi. Thấy vậy, Dương Từ đã chủ động bế Muội Muội qua, vô cùng lạ lẫm mà bế con bé dỗ con bé ngủ.
Đừng nhìn Điền Kiều Kiều trước đó nói những lời tốt với Dương Từ, thực ra sau đó trong lòng cô ấy vẫn rất sợ hãi. Cô ấy không sợ bản thân cô bị kẻ xấu bắt, bởi vì bất kể cô ấy bị bắt đến đâu, người đàn ông của cô ấy đều sẽ liều mạng đến tìm cô ấy. Điều cô ấy sợ chính là Muội Muội sẽ bị cướp, Điền Kiều Kiều không khỏi run rẩy khi nghĩ đến việc Muội Muội suýt nữa bị cướp.
Cũng may... lần này có Dương Từ đi cùng, cũng may những tên đáng ghét đó đã bị bắt, nếu không... bây giờ chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cô ấy cảm thấy tuyệt vọng.
Có lẽ vì đây là cục cảnh sát, Dương Từ lại ôm Muội Muội trong lòng, Điền Kiều Kiều cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nằm trên băng ghế bất giác ngủ thiếp đi. Sau khi thấy Điền Kiều Kiều ngủ Dương Từ cũng có chút buồn ngủ, Dương Từ ngồi một lúc trên băng ghế đối diện cũng mơ hồ một chút. Ngay cả bây giờ đang ở trong cục cảnh sát an toàn, Dương Từ vẫn buộc Muội Muội vào người khi ngủ say, rồi dùng bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé anh mới dám nhắm mắt lại.
Khi Dương Quốc Hữu chạy đến cục cảnh sát, anh ấy nhìn thấy Điền Kiều Kiều đang cuộn tròn trên băng ghế, còn Dương Từ cũng ôm lấy Muội Muội đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh ấy cẩn thận đi đến trước mặt bọn họ, ngồi xổm xuống, Điền Kiều Kiều còn đang mơ màng mơ màng ngủ nhạy cảm quay đầu lại, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt đen láy của người đàn ông, Điền Kiều Kiều có vẻ hơi sững sờ.
Điền Kiều Kiều nhỏ giọng gọi tên anh ấy: "Dương Quốc Hữu?"
Dương Quốc Hữu nghe vậy nhẹ nhàng đáp lại, anh ấy liếc nhìn thấy Dương Từ đang ôm đứa bé ngủ bên cạnh, đầu tiên đưa tay vuốt mái tóc rối bù của Dương Từ, rồi lại nhìn cô con gái đang ngủ thổi bong bóng trong lòng Dương Từ, lúc này mới lặng lẽ bế Điền Kiều Kiều đi ra ngoài.
Nằm gọn trong vòng tay người đàn ông, Điền Kiều Kiều rầm rầm rì rì kể lại tất cả những gì họ gặp phải trên đường đi, kể cả khi cô gặp người bác gái buôn người kia, cô ấy đã quyết đoán và dũng cảm khi một mình ôm đứa trẻ.
Dương Quốc Hữu bế cô ấy ra ngoài, cả buổi không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn cô ấy, đến khi nhét cô vào xe jeep, anh ấy mới nghiêng đầu hôn lên trán Điền Kiều Kiều: "Đồng chí Điền Kiều Kiều, em vất vả rồi, em là một người mẹ dũng cảm."
Điền Kiều Kiều nghe đến đây thì mắt đỏ hoe, cô ấy muốn nói rằng mình không muốn làm một người mẹ dũng cảm nữa, cô ấy chỉ muốn trở thành người yêu được anh ấy yêu thương nuông chiều thôi. Nhưng cô ấy lại nuốt lời vào trong, chỉ vươn tay ngoắc lấy cổ người đàn ông không cho anh ấy đi, hai người áp trán hồi lâu, cuối cùng Điền Kiều Kiều mới không nỡ nói: "Đi đi, anh đi bận việc đi, em sẽ ngoan ngoãn."
Dương Quốc Hữu nghe thấy điều này không khỏi cảm thấy chua xót, anh ấy nhịn không được ôm hôn cô, sau đó mới kéo thẳng cổ áo, một lần nữa sải bước về phía cục cảnh sát.
Khi trở lại lần nữa, anh ấy ôm đứa con gái vẫn đang ngủ say trong lòng Dương Từ, theo sau là Dương Từ đang ngủ say sưa. Ban đầu, anh ấy muốn ôm cả em trai và con gái của mình cùng trở lại sau khi anh ấy giải quyết xong công việc của cục cảnh sát.
Nhưng vì em trai quá cảnh giác khi ngủ, không đợi anh ấy ôm hai người Dương Từ đã thức dậy rồi. Sau khi Dương Từ nhìn thấy đó là anh hai của mình, anh nhắm mắt lại và muốn tiếp tục ngủ, nhưng bị Dương Quốc Hữu nắm lấy cánh tay của anh và kéo anh lên.
Dương Từ buồn ngủ không kéo dài bao lâu, vừa nhìn thấy xe quân dụng của anh hai, hai mắt không khỏi sáng lên. Đây không phải là lần đầu tiên anh đi xe jeep quân đội, nhưng những chiếc xe đó trước đây đều do người khác lái, dù có hứng thú đến đâu anh cũng không dám động tay động chân vào.
Nhưng lần này thì khác, vừa nghĩ đến anh hai luôn chiều chuộng mình như vậy, Dương Từ đã năn nỉ Dương Quốc Hữu để anh lái xe đi. Bởi vì con đường phía trước phần lớn là trong khu đô thị, trên đường không chỉ có nhiều xe đạp mà còn có rất nhiều người qua lại, vì vậy Dương Quốc Hữu đã đồng ý với Dương Từ sau khi rời khỏi khu đô thị sẽ để anh lái.
Vì vậy, trong hai giờ tiếp theo, Dương Từ vẫn luôn nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong xe. Khi xe chạy ra khỏi khu đô thị, thấy nó ngày càng hẻo lánh, chuẩn bị lái vào vùng núi hẻo lánh rồi, Dương Quốc Hữu mới giao xe cho anh lái.
Dương Quốc Hữu biết về khả năng lái máy kéo của Dương Từ sớm hơn người Dương gia. Sau đó, khi đang huấn luyện trong đại đội dân quân, anh thậm chí còn ồn ào để cho Dương Quốc Hữu dạy anh cách lái xe mô tô, thậm chí có lần nhìn thấy một chiếc xe tải lớn còn đi lên thử.
Dương Quốc Hữu cũng là một người đàn ông, cũng hiểu sâu sắc về niềm yêu thích của em trai mình đối với các loại xe. Miễn không phải là tình huống đặc biệt, thái độ của Dương Quốc Hữu đối với người nhà đều rất dung túng. Đặc biệt là Dương Từ, người nhìn thì hay làm ầm ĩ nhưng thực tế rất có chừng mực, trong những tình huống bình thường, anh ấy đều sẽ đồng ý với yêu cầu của Dương Từ.
Vì vậy, trong hơn một giờ lái xe tiếp theo, cả quá trình đều là một mình Dương Từ lái xe. Ban đầu, Điền Kiều Kiều khá lo lắng về điều này, cô ấy luôn cảm thấy máy kéo khác với ô tô, cô ấy rất lo lắng rằng việc Dương Từ lái không vững sẽ làm lật xe.
Kết quả không đợi Dương Từ mở miệng chứng minh bản thân, Dương Quốc Hữu ở bên đã mỉm cười và nói: "Nó rất giỏi, em đừng quá lo lắng."
Điền Kiều Kiều không thể hiểu được sự tự tin của Dương Quốc Hữu, nhưng nghĩ rằng Dương Quốc Hữu trước giờ luôn là một người ổn định, Điền Kiều Kiều cảm thấy an tâm khi dựa vào người anh ấy. Khi Dương Từ nhìn thấy hai người dựa vào nhau ở hàng ghế sau xe, anh đột nhiên cảm thấy mình lại bị cưỡng ép nhét một họng cẩu lương rồi, nhất thời rất muốn cứ như thế mà bỏ đi.
Quân đội của Dương Quốc Hữu nằm ở trong thung lũng xa xôi, rất lâu trước đó nơi này đã từng xảy ra chiến tranh, vì trận chiến lúc đó rất oanh liệt thảm thương nên rất ít thôn dân muốn đến sinh sống ở khu vực này.
Không phải những người thôn dân này không yêu nước, mà là hầu hết mọi người trong những năm trước đây đều khá mê tín. Luôn cảm thấy rằng ở đây đã chết rất nhiều người, còn có một số người nghe nói rằng có thể nghe thấy tiếng khóc lóc của các binh lính, vì vậy những người thôn dân vốn sống ở khu vực này liền chuyển đi.
Những người thôn dân chuyển đi người người là do nhát gan, có người là do không chịu nổi nỗi đau thương trong quá khứ, có người đơn giản là cảm thấy không may mắn. Dù sao thì cho dù là nguyên nhân gì, gần đây khu vực phụ cận đều bị bỏ hoang, trở thành địa điểm luyện binh của bọn họ.
Con đường sau đó không dễ đi, vì con đường xuyên núi vẫn chưa được sửa chữa. Cùng với việc trời dần tối, tốc độ lái xe của Dương Từ đã chậm lại. Đến khi họ đến đại viện ở thung lũng, đã gần □□ giờ đêm rồi.
Khu đại viện này là nơi ở cho các đơn vị chuyên môn của quân bộ, toàn là người nhà của quân nhân có tư cách đi theo nhập ngũ. Để đảm bảo an toàn cho những người nhà quân nhân này, không chỉ có lính gác bên ngoài cổng vào cũng rất nghiêm ngặt. Ngay cả khi nhiều người biết mặt Dương Quốc Hữu, Dương Quốc Hữu mang người trở về vẫn cần đăng ký và kiểm tra.
Sau khi Dương Từ và Điền Kiều Kiều trải qua nhiều lần kiểm tra, cuối cùng theo Dương Quốc Hữu tiến vào nơi ở cho các đơn vị chuyên môn (đại viện), đã gần 10 giờ rưỡi tối. Lúc này người trong đại viện đều đã nghỉ ngơi, Dương Quốc Hữu cũng không có cách nào giới thiệu bọn họ cho mọi người, chỉ đành phải mang theo hai lớn một nhỏ trở về.
Ngôi nhà mà Dương Quốc Hữu nhận được không tệ, đó là một ngôi nhà ba phòng ngủ một phòng khách. Tuy nhiên, vì chúng đều là những ngôi nhà cũ nên khi lần đầu tiên Dương Quốc Hữu đến đây, anh ấy đã đặc biệt tìm người đến nghiêm túc sửa sang lại chúng, nếu không ngôi nhà sẽ quá bẩn Điền Kiều Kiều nhất định sẽ không thích. Hơn nữa, vợ chồng họ hiện có một cô con gái nhỏ, phải chuẩn bị phòng và giường em bé, cũng rất vất vả.
Tuy nhiên, Dương Từ và Điền Kiều Kiều không có thời gian để quan sát, vì cả đoạn đường này họ đã quá vất vả rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Mãi đến trưa ngày hôm sau khi thức dậy, họ mới chú ý đến sự nỗ lực trang trí ngôi nhà mới của Dương Quốc Hữu. Phản ứng của Điền Kiều Kiều đối với điều này rất vui vẻ, cô ấy cứ vây quanh Dương Quốc Hữu không ngừng khen ngợi anh ấy, Dương Từ cũng khen ngợi gu thẩm mỹ tốt của anh hai.
Vào buổi chiều, Dương Quốc Hữu đưa Điền Kiều Kiều và đứa bé đi gặp mọi người. Nói đến thì đại viện này cũng tương đối lớn, nghe nói bên cạnh còn có nông trại rất lớn, chuyên dùng cung cấp đồ ăn cho toàn quân đội.
Buổi chiều Dương Từ không có gì để làm, vì vậy anh đã vào không gian để nghiên cứu những cuốn sách sửa chữa ô tô kia. Hầu hết những gì anh đọc trong sách đều là một số kiến thức lý luận, không có xem video trực tiếp xem giáo viên giảng dạy sẽ càng đơn giản hơn. Nhưng đây chỉ là đối với người ngoài ngành mà nói thôi, Dương Từ vẫn là có một số nghiên cứu về khía cạnh này.
Dù sao thì năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, anh đã theo anh em tham gia vào một hạng mục ô tô. Chính dự án này đã mang lại tài sản cho Dương Từ một người vừa nghèo vừa không có quan hệ, mới khiến cho công việc sau này của Dương Từ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Ban đầu, sau khi Dương Từ tiễn người đến đây, đã ở đây một ngày rồi anh nên về nhà. Kết quả không biết Điền Kiều Kiều đã nói gì, sau khi Dương Quốc Hữu biết Dương Từ có thể sửa chữa ô tô, anh ấy đã trực tiếp đưa Dương Từ đến trại huấn luyện trên núi, nói cái gì mà để cho Dương Từ ở lại giúp sửa một vài chiếc ô tô.
Dương Từ cũng không phải là một thợ sửa xe chuyên nghiệp, so với việc sửa xe, Dương Từ thực sự giỏi hơn trong việc thiết kế và sửa đổi xe. Tuy nhiên, do khắp nơi đều thiếu nhân tài, ngay cả quân đội của Dương Quốc Hữu bọn họ cũng vậy, Dương Từ muốn giúp đỡ mấy người anh hai bọn họ. Vì vậy, trong vài ngày tiếp theo, Dương Từ vừa giúp sửa chữa ô tô trong quân đội vừa nghiên cứu sách và video về sửa chữa ô tô.
Không thể không nói là trong quân đội có rất nhiều xe. Tình cờ là Dương Từ không có xe để luyện tập tay đây, bây giờ anh có thể tích lũy kinh nghiệm lại có thể giúp đỡ anh hai của mình, điều này có thể coi là nhất cử lưỡng tiện đối với Dương Từ.
Điều khiến Dương Quốc Hữu kinh ngạc là khả năng sửa chữa xe của Dương Từ, anh ấy vốn cho rằng Dương Từ biết sửa xe cũng chỉ là những vấn đề nhỏ ngoài da mà thôi. Dù sao thì Dương Từ chưa bao giờ thể hiện rằng mình có thiên phú về phương diện sửa xe. Kết quả khiến Dương Quốc Hữu không ngờ tới là Dương Từ vừa cầm cuốn sách vừa nghiên cứu một cách mù quáng vậy mà thực sự đã sửa chữa xong tất cả những chiếc xe đó.
Tuy nhiên, đây không phải là điều đáng ngạc nhiên nhất, điều đáng ngạc nhiên nhất là trong quân đội có một chiếc xe cũ, đã bị vứt bên đường và đang trong tình trạng bán bỏ phế, Dương Từ tràn đầy tự tin và nói rằng anh có thể biến đổi nó. Vì vậy, Dương Quốc Hữu người anh hai vẫn luôn dung túng, còn thực sự đi xin phép cấp trên vì chuyện này.
Mấy ngày nay Dương Từ đều ở đầu ngọn gió, lãnh đạo cấp trên cũng đã nghe nói về Dương Từ, lúc đầu họ chỉ cho rằng Dương Từ quả thật có chút năng lực. Một đứa trẻ có thể sửa xe chỉ bằng cách đọc sách thực sự là một điều hiếm có trong thời đại ngày nay. Nhưng họ cũng chỉ cảm thấy hiếm lạ, họ càng quan tâm nhiều hơn đến những khía cạnh khác.
Kết quả khi nghe thấy Dương Từ muốn cải tạo chiếc xe phế liệu kia, Dương Quốc Hữu làm anh trai cũng rất thú vị, anh ấy thực sự dũng cảm mạo hiểm với sự việc có thể sẽ thất bại, giúp người em trai dũng cảm thông minh kia của mình xin cấp trên phê chuẩn.
Cấp trên trực tiếp của Dương Quốc Hữu là một người bạn cũ, trước đây anh ấy đã từng được Dương Quốc Hữu cứu một lần, cho nên sau khi nghe yêu cầu đặc biệt của Dương Quốc Hữu, anh ấy đã do dự một chút liền chấp thuận.
Cái này cũng không tính là lấy việc công mưu lợi tư, dù sao thì xe cũng gần như phế rồi, cứ để ở đó cũng lãng phí. Ngay cả những chiếc xe bị bỏ phế cũng rất đáng giá, nhưng nếu Dương Từ thực sự thành công trong việc cải tạo chúng, thì không chỉ tận dụng được đồ phế thải mà còn mang lại cho quân đội thêm một chiếc xe nữa.
Vào ngày thứ hai sau khi chuyện này được phê chuẩn, cũng không biết làm thế nào một nhà lãnh đạo lớn khác biết chuyện, đối phương vậy mà xua tay nói: Nếu Dương Từ có thể thành công cải tạo chiếc xe, Dương Từ sẽ không chỉ nhận được tiền thưởng mà còn ghi công cho Dương Quốc Hữu.
Dương Từ vừa nghe thấy vậy lập tức có tình thần, đối với phần thưởng mà lãnh đạo đã hứa, thực ra anh càng quan tâm đến tương lai của anh hai nhiều hơn, nếu có thể ghi công cho anh hai thì Dương Từ cảm thấy rằng dù có cực khổ đến đâu cũng đều xứng đáng.
Vì vậy, trong nửa tháng tiếp theo, ngày nào Dương Từ cũng dậy sớm ngủ muộn làm thêm giờ, không chỉ lãng phí rất nhiều tiền bạc và ân tình của anh hai mà còn nhờ rất nhiều tiểu chiến sĩ trong quân đội giúp đỡ, cuối cùng anh không làm mọi người thất vọng đã cải tạo thành công chiếc xe.
Thành thật mà nói, Dương Quốc Hữu đã sống hơn 20 năm, ngay cả lúc đầu khi anh ấy ở trên chiến trường, anh ấy cũng không lo lắng như ngày hôm nay. Trong mắt anh ấy, em trai luôn rất thông minh, nhưng anh ấy không bao giờ nghĩ rằng có một ngày, em trai mình vậy mà có bản lĩnh chế tạo được ô tô.
Nhìn chiếc xe gần như mới tinh trước mặt, nhiều người không thể tin đó là chiếc xe phế liệu nát bét trước đó. Ngay cả tiểu chiến sĩ đã giúp Dương Từ một tay trước đó cũng nhìn thành phẩm với vẻ không thể tin được.
Vì trước đó chiếc xe rất nát gần như chỉ còn lại cái khuôn rỗng, cho nên chi phí vượt xa sức tưởng tượng của Dương Từ. May mà người lãnh đạo ở đó sau đó đã nói số tiền đó đều sẽ được thanh toán cho Dương Quốc Hữu, nếu không Dương Từ sẽ không dám tiếp tục làm tiếp.
May mà sự nỗ lực không phụ lòng người, cực khổ lâu như vậy không phải là vô ích. Dương Từ không chỉ cải tạo chiếc xe bỏ phế mà còn thay đổi động cơ bằng cách kết hợp công nghệ của các thế hệ sau. Nhìn bề ngoài, nó kết hợp kiểu dáng của chiếc xe thời kỳ cuối và kiểu dáng của một số loại xe quân dụng tương lai, đổi thành loại có lớp vỏ bảo vệ màu đen vàng, chỉ nhìn thì sẽ cảm thấy chiếc xe này tràn đầy vẻ sát khí.
Dương Từ lắc lắc chìa khóa xe trong tay, vẻ mặt đắc ý hỏi: "Có ai muốn lái thử không?"Những người khác đều háo hức muốn thử, cũng không phải họ không sợ chết, chủ yếu là chiếc xe này quá ngầu, chiếc xe mới như đang vẫy chào họ, một vài chiến sĩ không có ý chí kiên định không khỏi tiến về phía trước.
Cuối cùng vẫn Dương Quốc Hữu chạy thử xe đầu tiên, dù sao thì ban đầu anh ta cũng là người ủng hộ hành động liều lĩnh của Dương Từ, sau đó còn bị nhiều người cười nhạo anh ấy đốt tiền, lúc này anh ấy phải cho mọi người thấy thực lực của em trai mình.
Ngay khi đồng chí Điền Kiều Kiều nghe tin Dương Quốc Hữu sẽ chạy thử xe, cô ấy đã không nói lời nào đưa đứa trẻ cho Dương Từ, rồi dùng cả tay chân leo lên ghế phụ. Thành thật mà nói, cô ấy luôn cảm thấy xe của Dương Từ không đáng tin cậy lắm, cô ấy phải đi theo xe để cảm thấy yên tâm hơn.
Kết quả không ngờ tới là chiếc xe không chỉ không có vấn đề, cô ấy ngồi trong xe còn bị người đàn ông của mình đẹp trai đến ngơ ngẩn. Dương Quốc Hữu ngày thường luôn rất thận trọng và suy nghĩ toàn diện, đây là lần đầu tiên anh ấy cố tình lái chiếc xe mới được sửa sang lại trước mặt mọi người để chứng minh em trai mình rất giỏi.
Cũng không biết có phải là do được giải phóng bản năng của mình hay không, mà cảm giác xe mới rất tốt, một khi đã lái chiếc xe này liền không thể dừng lại được. Thậm chí sau đó, Dương Quốc Hữu còn cố gắng dạy Điền Kiều Kiều lái xe, điều này khiến những người xem khác nóng mắt một lúc. Nếu không phải chính ủy đến, ông ấy cũng mở miệng muốn chạy thử, đoán chừng Dương Quốc Hữu cũng sẽ không nguyện ý đi xuống.
Dương Quốc Hữu nhìn chính ủy không còn trẻ, đang định lên tiếng nhắc nhở, lại nghe chính ủy già không khách khí nói: "Đừng coi thường ta, nhớ đến năm đó ta cũng rất lợi hại đấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)
No FicciónTác giả: Tạ Thiên Quân Dương Từ mang theo hệ thống Taobao (một trang mạng bên TQ) xuyên thư, xuyên thành em trai phản diện của nam chính trong văn niên đại. Em trai phản diện là đứa con trai út trong nhà, được ông bà cha mẹ thiên vị mà coi trời bằ...