Chương 151
Ông bác gác cổng nghe vậy liền hiểu rõ, người sống trong khu đại viện của họ đều là những nhà nghiên cứu. Xưa nay cũng thường có người đến cửa để xin tiền, đều là thân thích nghèo mặt dày mày dạn. Đối phó với những người như vậy không được khoan dung nhẹ tay, bởi vì một khi họ được lợi, họ sẽ hút lấy không tha, giống như những con đỉa hút máu dưới mương.
Loại chuyện này ở chỗ bọn họ cũng không hiếm gặp, cứ mười ngày nửa tháng sẽ luôn xảy ra một lần, ông bác gác cổng đã sớm thành thói quen. Mấy người nhẫn tâm một chút đuổi đi hai lần thường sẽ không tới nữa, có người mềm lòng kiềm không được cho người thân một ít tiền, ngược lại cuối cùng đều là mục tiêu của người thân thích.
Người gác cổng cảm thấy Dương Mộng Liên làm vậy rất đúng, để đối phó với những người thân nghèo khó đến xin tiền như vậy, thì nhất định phải nghiến răng mà nhẫn tâm mới được. Nhất là đối phương thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, trẻ tuổi như vậy học gì không học lại đi đến đây xin tiền. Những người trẻ ngày nay thực sự đời sau không bằng đời trước mà, nhớ năm đó khi bọn họ còn trẻ đều là lên chiến trường, một đám đàn ông vì nước nhà vừa đổ máu vừa đổ mồ hôi, người gác cổng nghĩ về điều đó không khỏi lắc đầu.
Khi những người chiến sĩ biết hắn ta là anh trai Dương Mộng Liên, họ đã nhìn Dương Lăng Húc một cái và để hắn ta đi. Nhưng không nghĩ đến Dương Lăng Húc lại rời đi, tức giận không thôi chỉ vào Dương Mộng Liên, như thể muốn xé xác cô.
Dương Lăng Húc cả đời này làm gì mà đã chịu đựng sự sỉ nhục như vậy, nếu không phải Tô Ấu Đình nói với hắn ta rằng Dương gia đang sống ở đây, vừa nhìn liền biết Dương Từ đã lên như diều gặp gió, muốn hắn ta bỏ xuống mặt mũi để nối lại quan hệ với Dương gia, hắn ta tuyệt đối sẽ không từ nơi xa chạy đến đây một chuyến.
Trước đây khi Tô Ấu Đình trở về nhà mẹ đẻ ở lại một thời gian, cô ta đã như có như không mà hỏi về tình hình của Dương gia. Nếu là người bình thường chắc chắn là khó dò hỏi, dù sao thành phố lớn như vậy nhiều người như vậy, chứ không phải là cái huyện thành nhỏ kia của họ.
Nhưng Dương Từ không giống những người khác, có khá nhiều người biết Dương Từ, cho nên khi cô ta nghe ngóng mới có rất nhiều tin tức. Sau đó, cô ta phát hiện ra Dương gia không chỉ mua một căn nhà ở thủ đô, mà một lần mua còn trực tiếp mua hai căn nhà một lớn một nhỏ.
Mặc dù một trong số đó là ngôi nhà khá nhỏ, nhưng Tô Ấu Đình không khỏi chua xót khi nghĩ đến ngôi nhà nhỏ của nhà mẹ đẻ, nơi có hơn chục người chen chúc nhau sống. Nếu cho cô ta sống trong căn nhà nhỏ kia, cô ta có thể đưa con trai về quê. Sống ở huyện thành nhỏ kia làm gì tốt bằng sống ở quê nhà, trong lòng cô vẫn là muốn trở về bên đây sống hơn.
Ngoài ra, cô ta còn nghe nói về công việc của Dương Gia Hữu, rất nhiều trong số đó là nhờ phúc của Dương Từ, nếu không phải Dương Từ dạy anh ấy cách sửa xe thì Dương Gia Hữu sẽ không có tay nghề tuyệt vời như vậy. Tô Ấu Đình liền nghĩ nếu như quan hệ của họ bớt căng thẳng, Dương gia thấy cô ta sinh cháu trai cho Dương gia, cho dù không cho cô ta thì cũng nên cho đứa nhỏ một căn nhà đúng không?
Tô Ấu Đình không cảm thấy cách nghĩ của bản thân quá đáng, dù sao thì Dương Từ hiện tại đã không còn như trước, nghe nói anh không chỉ sống trong khu đại viện mà mỗi ngày còn làm nghiên cứu với một giáo sư già rất lợi hại.
Trước đây khi Dương Từ có thể tạo ra một chiếc đài, cô ta không nghĩ rằng có gì mà lợi hại. Nhưng bây giờ thì khác, nghe nói Dương Từ có thể sản xuất ô tô, ô tô khác với radio, ô tô kiếm được nhiều tiền hơn radio.
Năm 1979, việc sản xuất ô tô hàng loạt vẫn chưa bắt đầu và phải đến khoảng năm 1982, Hải thị mới bắt đầu thành lập nhà máy. Những chiếc xe có thể được sản xuất trong vài năm qua chỉ có máy kéo, bởi vì máy kéo là cần thiết cho nông nghiệp ở nông thôn, so với loại người dùng xe ô tô thì khác biệt rất lớn.
Trong mắt người thời đại này, máy kéo tượng trưng cho gia súc trên đồng ruộng, nhưng ô tô lại thể hiện chủ nghĩa tư bản, là đại biểu cho lối sống hưởng thụ và tiểu tư sản. Cho nên hiện nay ô tô vẫn không thể được sản xuất hàng loạt và hầu hết các cá nhân cũng hiếm khi sở hữu ô tô riêng.
Tô Ấu Đình là người đã quen với cuộc sống sung túc, cô ta biết Dương Từ đại diện cho điều gì, chính vì vậy cô ta mới để cho Dương Lăng Húc đến thủ đô để xoa dịu mối quan hệ giữa Dương Lăng Húc và Dương gia.
Thành thật mà nói, lúc đầu, trong lòng của Dương Lăng Húc không vui lắm. Tuy rằng hắn đối với năng lực của Dương Từ cũng rất ghen tị, nhưng cho dù có ghen tị, hắn cũng sẽ không thừa nhận. Nhưng sau đó Tô Ấu Đình vẫn tiếp tục dỗ dành hắn ta, nói gì mà cho dù không phải vì cô ta thì cũng vì tương lai của con cái họ chứ. Mặc dù Dương Lăng Húc không hài lòng với Tô Ấu Đình, nhưng vừa nghĩ đến hắn ta còn một đứa con trai, hắn ta mới nhịn không được mà chạy tới thủ đô.
Bây giờ bị đứa tiện nhân Dương Mộng Liên làm nhục, Dương Lăng Húc hối hận vì đã đến đây, đồng thời trong lòng cũng oán giận lây Tô Ấu Đình. Hắn biết mình không nên đi chuyến này, Dương gia sao có thể tha thứ cho hắn khi hắn đối xử tệ bạc như vậy, bây giờ không chỉ lãng phí thời gian mà còn lãng phí tiền bạc. Càng đáng ghét hơn nữa chính là Dương Mộng Liên, dù sao hắn cũng là anh trai của đối phương, không ngờ mấy năm không gặp mà Dương Mộng Liên lại trở nên hung ác như vậy?
Dương Lăng Húc: "Dương Mộng Liên, này đừng quá tự mãn. Đối xử với anh trai mình như vậy, mày thực sự là vô giáo dục! Mày còn là sinh viên đại học sao, mày nhìn lại bản thân mày là cái dáng vẻ gì đi, ngày ngày trang điểm lòe loẹt, sợ là học không tốt muốn quyến rũ đàn ông đi!"
Dương Mộng Liên nghe những lời này muốn đập nát răng hắn ta ra, nhưng khi nhìn thấy dòng người qua lại, mắt cô đỏ hoe và bật khóc. Bây giờ cô ấy có khả năng khóc siêu phàm nói khóc liền khóc, khi ở trường học dùng chiêu này tìm được không ít núi dựa lưng đâu.
Ví dụ như một người bạn tốt mà cô ấy đã kết giao trước đây, hai người họ một nhu một cương là bất khả chiến bại. Gặp người khó đối phó, cô sẽ xông lên, gặp người có thể đối phó, bạn của cô sẽ lên nắm đấm. Ngoại trừ đại ác quỷ kia mềm cứng không ăn, bọn họ ở trong trường đều có thể đi ngang.
Dương Mộng Liên khóc nói: "Em không có quyến rũ đàn ông, em chỉ là muốn ăn mặc sửa soạn đẹp một chút, tại sao người khác có thể sửa soạn, em chỉ là sửa soạn một chút thôi, anh liền nói em không học tốt..."
Dương Mộng Liên lớn lên xinh đẹp, là một sinh viên đại học, còn là học viện quân sự. Cô tuy rằng mới trở về mấy ngày, nhưng người trong đại viện đều rất thích cô ấy, đứa nhỏ xinh đẹp lại thông minh ai lại không thích chứ. Mà Dương Mộng Liên cũng thích giúp đỡ người khác, ngày hôm kia cô ấy còn giúp một bà bác đánh lúa, những người trong đại viện đều có ấn tượng rất tốt về cô ấy.
Một bác gái vừa nhìn thấy tình cảnh này liền nhiệt tình chạy tới, bảo vệ Dương Mộng Liên như bảo vệ gà con nói: "Phi phi phi! Phụ nữ sửa soạn thì có làm sao chứ? Bọn ta chính là thích trang điểm, chính là thích sửa soạn, ai nói sửa soạn là vì đàn ông chứ, ai quy định phụ nữ không được sửa soạn hả? Phụ nữ trong xã hội phong kiến đều có thể yêu cái đẹp, bây giờ là xã hội mới rồi còn những quy định như vậy sao, ngươi là tàn dư phong kiến từ đâu đến đây?"
Một tiểu chiến sĩ nghe vậy cũng nói: "Đúng vậy, bây giờ là xã hội mới rồi, không có quy định nào là phụ nữ không được sửa soạn. Người bình thường chúng ta không bao giờ nghĩ đến điều đó, cũng chỉ có ngươi là người duy nhất nghĩ như vậy."
Người gác cổng nhìn không nổi cô gái bị bắt nạt, lập tức khoanh tay tức giận trừng mắt nhìn Dương Lăng Húc: "Khó trách lại đoạn thân với ngươi, anh trai nhà ai lại nói em gái mình như vậy chứ, em gái ngươi còn đang đi học đấy, ngươi như vậy là thật tâm muốn hủy hoại con bé sao! Quá là độc ác rồi mà!"
Dương Lăng Húc bị mắng đỏ mặt, hắn căn bản không cảm thấy mình nói sai. Hắn biết Dương Mộng Liên tính tình không tốt, hiện tại còn giả bộ đáng thương, chẳng phải chỉ muốn dụ dỗ nam nhân đến chống đỡ cho cô ấy sao?
Ngay khi Dương Lăng Húc đang tranh cãi với họ, bà nội Dương đã chạy đến sau khi biết tin. Không đợi Dương Mãn Thương đuổi theo kịp, ngay khi nhìn thấy Dương Lăng Húc, bà ấy đã dùng gậy hung hắn mà đánh hắn ta dã man: "Tiểu tử thúi, mày nói ai quyến rũ nam nhân? Xem ta có xé cái rách miệng nói bậy của ngươi không! Để cho ngươi nói bậy! Để cho ngươi nói bậy!"
Dương Lăng Húc bị bà lão đánh một trận, ban đầu còn nghĩ tới tuổi tác đã lớn của bà, sau đó có lẽ là bị bà đánh đau quá, vậy mà đỏ mắt còn muốn động tay đánh lại bà. May mà bên cạnh luôn có nhiều người vây quanh xem, mọi người vừa nhìn thấy hắn ta muốn động tay với bà lão, lập tức tiến lên một đống người bảo vệ bà.
Khi Dương Mãn Thương tận mắt nhìn thấy cảnh này, vốn đã lâu không gặp lại con trai cả, trong lòng vẫn có một cảm giác khó tả. Nhưng không ngờ đối phương càng ngày càng không hiểu chuyện, thậm chí còn không để ý tới gì muốn động tay với bà nội của mình? Lần này làm Dương Mãn Thương vô cùng tức giận, ông ấy tìm một cây gậy gỗ từ bên cạnh, lao tới bất chấp sự can ngăn của những người xung quanh, đập hai cây gậy vào lưng Dương Lăng Húc.
"Thằng bất hiếu! Thằng bất hiếu! Sao mày còn dám đánh cả bà của mày hả?!"
Dương Lăng Húc bị ông ấy đánh tơi tả, bởi vì cảnh tượng quá hỗn loạn, cũng không biết có phải là Dương Lăng Húc đã đẩy hay không, mà Dương Mãn Thương đột nhiên ngã nhào ra đất. Dọa Dương Mộng Liên sợ hãi đến nỗi cô cũng không giả vờ yếu đuối nữa, lao tới như điên, trực tiếp đá ngã Dương Lăng Húc.
Khi Dương Lăng Húc nhìn thấy Dương Mãn Thương ngã xuống, hắn ta đã rất bàng hoàng. Hắn ta không biết có phải là hắn đẩy người hay không, nên khi nhìn thấy Dương Mãn Thương bị đập đầu, phản ứng đầu tiên của hắn ta là muốn xem tình huống của ông như thế nào. Nhưng vì vẻ ngoài của hắn ta lúc đó quá đáng sợ, Dương Mộng Liên còn nghĩ rằng hắn ta muốn làm gì đó nên đã bị Dương Mộng Liên đá thẳng xuống đất.
Giờ khắc này, mọi người đều không để ý tới chuyện khác, vội vàng đi xem tình huống của Dương Mãn Thương. Mặc dù Dương Mãn Thương chỉ bị ngã mà thôi, ngoại trừ một vết thương nhỏ ở trán không bị vết thương khác, nhưng bà nội Dương sau khi tận mắt chứng kiến tất cả những điều này đã ngất đi vì tức giận.
Gia đình không dám nói với Dương Từ về điều này, sợ rằng Dương Từ ở bên ngoài sẽ lo lắng hãi hùng, nhưng lại không có cách nào để giấu chuyện này với Dương Quốc Hữu. Trước khi vội vã về nhà Dương Quốc Hữu gọi một cuộc điện thoại, sắp xếp bệnh viện và bác sĩ giỏi nhất cho bà nội của anh ấy, rồi vội vã trở về nhà trong đêm.
Vốn dĩ Điền Kiều Kiều muốn theo anh ấy về, nhưng vì cô mới biết mình có thai hai ngày trước, hơn nữa còn phải chăm sóc con nhỏ nên cuối cùng Dương Quốc Hữu không đành lòng để cô ấy phải chịu cực khổ.
Khi biết Điền Kiều Kiều lại mang thai, hai người họ còn muốn tạo bất ngờ cho gia đình. Bây giờ Điền Kiều Kiều phải một mình chăm sóc hai đứa trẻ, công việc của Dương Quốc Hữu lại rất vất vả, họ vẫn muốn mẹ của Điền Kiều Kiều đến đây một thời gian.
Học theo đứa thứ ba đưa tiền lương cho Lưu Tiêm Mai, để mẹ vợ chuyển đến chăm sóc Điền Kiều Kiều một thời gian, sau đó sẽ trả thêm cho bà ấy một chút tiền lương. Nhưng không nghĩ tới chuyện này còn chưa có thương lượng xong, trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện như vậy.
Vào ngày mồng 5 tháng Giêng âm lịch, Dương Đại Hồng đưa gia đình về thăm ông bà nội. Vốn đã nói là Dương gia sẽ đến đón họ, nhưng sau đó vì bà nội đột nhiên bị sinh bệnh và phải nhập viện, gia đình Dương Đại Hồng đã tự tìm đến.
Khi Dương Đại Hồng đến đây lần này, cô ấy không chỉ mang theo đôi trai gái con mình mà còn cả chồng của cô ấy. Cả gia đình bốn người mang theo những chiếc túi lớn nhỏ, đi tàu, bắt xe buýt và hỏi đường, cuối cùng họ cũng tìm thấy khu đại viện Dương gia ở, nhưng họ đã bị người gác cổng chặn lại. Ở bên ngoài trời đóng băng trong một thời gian dài, vẫn là Dương Gia Hữu đã quay lại và đưa họ vào.
Vào ngày bà nội gặp tai nạn, không có thời gian để thông báo cho Dương Đại Hồng. Đến ngày hôm sau khi muốn thông báo cho cô ấy, thì gia đình họ đã lên đường. Trong thời đại này, không có điện thoại di động cầm tay, cho nên Dương Đại Hồng vẫn chưa biết chuyện của bà nội. Ban đầu, chồng của Dương Đại Hồng có hơi phàn nàn, nhưng bây giờ khi nghe về tình hình của bà Dương anh ta liền không tức giận nữa, mà thay vào đó anh ta đã cùng Dương Đại Hồng đến bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên hai đứa trẻ đến Dương gia, trong nhà không có ai nên cả hai không dám ra ngoài chạy lung tung, chỉ có thể quanh quẩn trên lầu dưới lầu. Cửa phòng của những người khác trong Dương gia thường không khóa, nhưng hầu hết các phòng làm việc của Dương Từ đều bị khóa vì có rất nhiều sách quan trọng trong đó.
Sau khi hai đứa trẻ đi lượn chơi xung quanh xong, chúng ôm đồ ăn vặt mà Dương Gia Hữu tìm cho chúng, vừa ăn vừa nằm trên cửa sổ nhìn ra ngoài. Trong hai anh em, người chị ngoan hơn nhiều, người em không chịu thành thật một lúc lại ầm ĩ ồn ào lên, nằng nặc làm ầm ĩ lên kéo chị muốn ra bên ngoài nhìn ngắm.
Ngay khi một lớn một nhỏ muốn chạy ra ngoài chơi, Dương Quốc Hữu cuối cùng cũng vội vàng chạy trở về. Trên thực tế, anh ấy về sớm hơn Dương Đại Hồng, nhưng anh ấy đã đến bệnh viện xong mới trở về.
Hai đứa trẻ vừa nhìn thấy chú hai đến, liền hưng phấn nhào lên người Dương Quốc Hữu, Dương Quốc Hữu sờ đầu hai đứa trẻ, sau đó cúi xuống cẩn thận nói với chúng: "Cha mẹ hai đứa sẽ về ngay thôi, hai đứa ở nhà không được chạy lung tung, cho dù bên ngoài có người tìm ngươi cũng không được ra ngoài."
Sắp xếp xong cho hai đứa nhỏ, anh ấy lại thu đồ đạc đi ra ngoài. Như Dương Quốc Hữu đã nói, hai vợ chồng Dương Đại Hồng rất nhanh liền quay lại, không chỉ có họ trở về, mà còn có bà ngoại của họ.
Tình trạng của bà nội Dương đã ổn định, phần còn lại cần phải từ từ hồi phục. Nhiều người như vậy ở trong bệnh viện cũng bất tiện, bên đó chỉ còn lại Dương Quốc Hữu và Dương Mãn Thương, ngày mai sẽ có người đến thay.
Về phần Dương Lăng Húc, kẻ đã khiến bà nội ngất xỉu, sau khi phát hiện ra bà nội đã ngất xỉu, hắn ta đã hoảng sợ bỏ chạy. Dương Mãn Thương không có thời gian để tính toán với hắn ta, nhưng điều đó không có nghĩa là cứ như vậy liền bỏ qua. Dương Gia Hữu định sau khi tình hình của bà nội ổn định sẽ đến gặp Dương Lăng Húc để tính toán, để tránh sau này hắn ta lại ồn ào ra chuyện như vậy nữa.
Nhưng bây giờ Dương Quốc Hữu cũng đã trở lại, với sự giúp đỡ của Dương Quốc Hữu thì Dương Lăng Húc cũng không chạy được bao xa, khi hắn ta đang đi tàu thì bị chặn lại. Chiều ngày bảy, hai anh em cũng không biết đang nói chuyện gì, khi Dương Lăng Húc được thả ra, mũi hắn ta thâm tím và mặt sưng vù.
Dương Quốc Hữu trước đó đã cảnh báo hắn ta, để hắn ta an phận thủ thường mà sống qua ngày đi, đừng có thỉnh thoảng xuất hiện gây rắc rối. Nhưng Dương Lăng Húc hoàn toàn không nghe lọt tai, luôn cảm thấy rằng chỉ cần họ có quan hệ huyết thống, Dương Quốc Hữu sẽ không thực sự tàn nhẫn với hắn ta.
Nhưng sau những gì đã xảy ra lần này, Dương Quốc Hữu thực sự hoàn toàn thất vọng về hắn ta. Không chỉ bất chấp lời cầu xin của hắn mà cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ, còn tự mình đánh hắn ta một trận rất dã man. Kể từ đó, mối quan hệ giữa họ hoàn toàn rạn nứt và Dương Lăng Húc không còn liên quan gì đến Dương gia nữa.
Khi Dương Lăng Húc rời đi, hắn ta vẫn còn hơi choáng váng, hoàn toàn không biết mình đến đây để làm gì. Nếu hôm nay là người khác đối xử với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng điều mà Dương Lăng Húc không bao giờ ngờ tới là Dương Quốc Hữu đã từ xa chạy đến đây, vì vậy hôm nay hắn ta đã định là phải cam chịu mà rời đi.
Nói đến đây, hắn ta còn phải cảm ơn bà nội đã không xảy ra chuyện gì lớn, nếu không hắn ta đã không thể ra đi dễ dàng như vậy. Mặc dù lần này xem ra hắn chỉ bị thương nhẹ, nhưng trên thực tế, hắn biết rất rõ, lần này thật sự đã kết thúc rồi. Cho dù là quan hệ bao năm hay quan hệ huyết thống, đều bởi vì chuyện hôm nay mà toàn bộ kết thúc rồi.
...
Khi Dương Từ biết chuyện bà nội ngã bệnh, đó đã là vào tiết Nguyên Tiêu. Anh thực sự muốn quay lại ngay lập tức, nhưng sau đó anh đã bị người của cả hai bên thuyết phục, kết quả nghiên cứu của anh liên quan đến các khía cạnh tương đối lớn, vì vậy cuối cùng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ ý định trở về này.
Cũng may cơ thể bà nội luôn rất tốt, lần này bà chỉ tức giận thôi, nếu không cũng đã không xảy ra tình huống như vậy. Đúng lúc là Dương Quốc Hữu từ nơi xa chạy một chuyến về nhà, liền cùng cả gia đình đi kiểm tra sức khỏe. Người già khá bài xích chuyện đến bệnh viện, Dương Quốc Hữu nói mãi họ mới chịu đồng ý đi. Để giảm bớt áp lực cho người già, đám trẻ, bao gồm cả trẻ em đều đi kiểm tra hết.
Đây là một số tiền rất lớn, Dương Từ đã tự mình chi trả mọi chi phí để bù đắp cho cảm giác áy náy của mình. Bao gồm cả nếu họ phát hiện ra một số bệnh, anh sẽ trang trải tất cả các chi phí điều trị, Dương Quốc Hữu bọn họ không tranh giành với Dương Từ trong việc này.
Trong quá trình kiểm tra cho các thành viên của Dương gia, người trợ lý nhỏ kia của Dương Từ cuối cùng cũng đến. Ban đầu nói là sau Tết Nguyên đán sẽ đến, nhưng vì tạm thời có vấn đề, nên mãi đến sau tiết Nguyên Tiêu mới qua đây.
Đối phương là một thanh niên trạc hai mươi, vừa tốt nghiệp Đại học Công nông cách đây hai năm, không chỉ có học thức mà còn ưa nhìn, tính tình thật thà, cẩn thận. Anh ấy đã đọc tài liệu của Dương Từ trên đường đến đây, trong đó có nhiều sở thích hàng ngày của Dương Từ, v.v.
Anh ấy biết Dương Từ không thích người nhiều chuyện nên nhìn thấy Dương Từ cũng không nói nhiều mà chỉ ngoan ngoãn đi theo Dương Từ bắt đầu làm việc, anh ấy là người có thể không nói liền không nói chuyện thành thật làm việc. Dương Từ rất thích điều này, anh sợ đối phương khi đang làm việc lại thích nghe ngóng, anh cũng không thích khi anh đang làm việc, có người cứ nói bên tai anh.
Lại qua năm ngày nữa, bà nội bên kia được xuất viện. Sở dĩ ở lại bệnh viện thêm vài ngày là vì phát hiện ra một vấn đề nhỏ, giải quyết mãi cũng xong, bệnh viện mới cho phép bà cụ xuất viện.
Dương Quốc Hữu rời đi sau khi bà nội xuất viện, vốn dĩ anh ấy đã sử dụng hết kỳ nghỉ của mình, lần này là anh ấy đã trừ trước các kỳ nghỉ sau này. Bây giờ bà nội đã xác nhận không có vấn đề gì, thậm chí cả bệnh vặt ở chân cũng đã khỏi, Dương Quốc Hữu có thể yên tâm trở về.
Mặc dù Dương Quốc Hữu đã rời đi và Dương Mộng Liên cũng sắp bắt đầu đi học, nhưng bà nội vẫn có tâm trạng tốt vì Dương Đại Hồng muốn ở lại. Đặc biệt là sau khi chồng Dương Đại Hồng rời đi, khi Dương Mãn Thương nói chuyện với con gái lớn, ông ấy nói ông ấy muốn gia đình con gái lớn cũng đến thủ đô. Cứ như vậy, sau này mọi người sẽ cùng sống trong một thành phố, gặp nhau cũng không khó khăn như bây giờ.
Mấy năm nay Dương Mãn Thương thiên vị cô con gái nhỏ, nhưng bây giờ nhìn thấy con gái lớn, ông ấy lại có chút áy náy, luôn cảm thấy mình nợ con gái lớn rất nhiều. Bây giờ trong nhà đã tốt hơn, ông nội và bà nội Dương cũng đã lớn tuổi rồi, ông sợ rằng hai người già sẽ để lại hối tiếc.
Nhất là hiện tại không có con cái bên cạnh, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy đứa ba, Dương Mãn Thương càng muốn mang con gái lớn đến đây. Niềm hạnh phúc lớn nhất đối với nhiều người lớn tuổi là được sống quây quần bên một gia đình đông đủ con cháu. Con gái lớn lại là một đứa rất hiếu thảo, có cô ấy ở bên cạnh người lớn cũng có thể sống nhiều hơn mấy năm.
Dương Đại Hồng nghe vậy nói: "Nơi này quả thật rất tốt, trường học cũng tốt, bệnh viện cũng tốt, nhưng là... Con với chồng con đều không có bản lĩnh, chỉ sợ không thể ở nơi này. Dù sao nơi này so với quê hương của chúng ta tốt hơn, không chỉ cái gì cũng cần phải tiêu tiền, mà công việc cũng khó tìm, con sợ... Đến lúc đó sẽ kéo cả nhà đi xuống."
Dương Mãn Thương liếc mắt một cái. Lưu Tiêm Mai lập tức nói: "Khó khăn nhất không phải là nhà sao? Giải quyết xong chỗ ở của mấy đứa, còn trẻ như vậy còn sợ không tìm được việc làm sao? Từ nay về sau, mấy đứa cứ sống ở ngôi nhà lớn này với chúng ta, chỉ cần chồng con không gây rắc rối, chúng ta nhất định sẽ coi nó như con ruột của mình."
Dương Đại Hồng càng nghe càng động lòng, cho dù ở quê cô ấy tốt đến đâu, không có gia đình, ít nhiều cô sẽ bị thiệt thòi. Nhưng ở đây thì khác, ở đây cô sống cùng nhà mẹ đẻ, không những không có mẹ chồng khó tính mà hai đứa con của cô còn được ăn học đàng hoàng hơn.
Bà nội Dương ở một bên cũng nói: "Đúng vậy, con đến ở với bà nội cũng không có gì là sai, nếu thật sự không tìm được việc làm, con có thể đi theo Dương Từ chăm sóc cho nó, con từ nhỏ không phải thích thằng út nhất sao? Bà nghe thằng út nói nó đã thuê một trợ lý để chăm sóc sinh hoạt của mình, lãng phí số tiền đó để cho người khác chăm sóc nó, làm gì mà cẩn thận như người nhà mình tự mình chăm sóc chứ? Còn có thằng nhóc Dương Từ đó học giỏi, sau này hai đứa con của con nên đi theo nó nhiều, nói không chừng còn dính được chút phúc khí trạng nguyên, sau này cũng có thể thi vào một trường đại học tốt."Dương Đại Hồng cuối cùng cũng bị nói cho động lòng, vào đêm hôm đó đã gọi cho Dương Từ. Tuy nhiên Dương Từ bên đó lại không nhận điện thoại được, mãi cho đến sáng hôm sau mới bận rộn xong, chưa kịp nghỉ ngơi thì anh đã gọi điện thoại lại.
Vừa nghe Dương Đại Hồng nói chuyện, Dương Từ vừa buồn ngủ đến mức không thể đứng nổi. Vẫn là một ông bác ở bên chịu không nổi nữa, sau khi từ bên cạnh dời một chiếc ghế dài cho anh, Dương Từ mới mệt mỏi ngồi xuống nói chuyện điện thoại với chị cả.
Sau khi nghe được ý nghĩ của chị cả, anh lập tức vui vẻ nói: "Vậy thì tốt rồi, vậy chị liền chuyển qua đi, trường học ở bên này tốt hơn, hai đứa nhỏ qua đây chăm chỉ học tập, sau này có thời gian rảnh rỗi em có thể dạy dỗ chúng."
Dương Đại Hồng có chút xấu hổ khi nghe những lời đó, luôn cảm thấy rằng cô ấy đang lợi dụng em trai mình: "Em trai, em nói thật với chị đi, một nhà chị cả chuyển qua đây sẽ không gây thêm phiền phức cho em chứ?"
Dương Từ cười nói: "Sẽ không đâu, đây đều là chuyện nhỏ. Huống chi, trước kia là em làm phiền chị, hiện tại cuối cùng đến phiên chị làm phiền em rồi, em ngược lại rất vui vẻ. Trước đây em vẫn luôn muốn làm chỗ dựa cho chị cả, bây giờ cũng coi như cuối cùng được như ý nguyện rồi, sau này chị cả cứ yên tâm dựa dẫm vào em đi."
Một câu "cứ yên tâm dựa dẫm em đi" của Dương Từ, ngay lập tức khiến Dương Đại Hồng bật khóc. Nói thật, sau khi cả Dương gia dọn đi, cô quả thực thường xuyên bị đàm tiếu. Mọi người đều nói sau khi cả Dương gia chuyển đi, chỉ có một mình cô ở lại, hoàn toàn không quan tâm đến cô. Cũng có người ỷ vào việc Dương gia không ở bên cạnh, cho rằng cô không có chỗ dựa sẽ dễ bắt nạt hơn, khoảng thời gian này không ít lần cô luôn phải nhìn sắc mặt người ta.
Bây giờ sau khi nghe những lời này của Dương Từ, Dương Đại Hồng lập tức cảm thấy mọi ủy khuất gì đó đều tan biến, cô chỉ cảm thấy ngay từ đầu thiên vị yêu thương Dương Từ cũng không có gì sai cả, khi lớn lên rồi em trai là chỗ dựa của cô, sau này không còn ai dám bắt nạt cô ấy nữa.
Dương Từ nghe thấy sự kỳ lạ của Dương Đại Hồng, lập tức nghiêm mặt nói với Dương Đại Hồng: "Chị có phải là chịu ủy khuất gì rồi không? Có phải vì bọn em chuyển đi nên có những người nhắm mắt bắt nạt chị hay không?"
Dương Đại Hồng hít một hơi thật sâu thở ra, vội vàng lau nước mắt nói: "Làm gì có, không có chuyện đó, em đừng suy nghĩ lung tung. Đợi đến khi em trở về, một nhà chị cả đều đã chuyển đến rồi đấy."
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)
NonfiksiTác giả: Tạ Thiên Quân Dương Từ mang theo hệ thống Taobao (một trang mạng bên TQ) xuyên thư, xuyên thành em trai phản diện của nam chính trong văn niên đại. Em trai phản diện là đứa con trai út trong nhà, được ông bà cha mẹ thiên vị mà coi trời bằ...