Chương 154

10 1 0
                                    

Chương 154

Dương Từ lúc này vẫn đang trên tàu, hoàn toàn không biết trong nhà có một đống chuyện đang đợi anh. Chuyến đi này tổng cộng có ba người, ngoại trừ Lưu Tiêm Mai tiểu Đinh cũng đi theo Dương Từ. Lúc đầu Lưu Tiêm Mai không quen với việc bên cạnh Dương Từ luôn có người đi theo mọi lúc, khi thấy Dương Từ sai khiến người ta còn cảm thấy ngại ngùng.

Lưu Tiêm Mai bọn họ đều là những người bình thường tương đối đơn giản, ngay cả khi họ biết tình hình hiện tại của Dương Từ khá đặc biệt, người này không chỉ chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của anh mà còn bảo vệ sự an toàn của Dương Từ nhưng Lưu Tiêm Mai vẫn cảm thấy không quen.

Đối với chuyện này Dương Từ cũng không có cách nào khác, sau này khi anh bận rộn rồi người bên cạnh sẽ càng nhiều hơn. Vai trò của những người này là hỗ trợ anh, tiết kiệm thời gian cho anh để anh làm những việc khác, anh mới có nhiều thời gian hơn để làm những việc quan trọng. Cũng may sau này anh sẽ rất ít ở nhà, phần lớn thời gian đều là đi công tác hoặc là ở viện nghiên cứu, như vậy anh cũng không ảnh hưởng đến những người khác trong nhà.

Dương Từ hiện tại chỉ mới chưa đầy 20 tuổi mà thôi, với những thành tích của anh sau này bên cạnh anh sẽ càng nhiều người vây quanh hơn, thậm chí quyền tự do của anh có thể sẽ bị hạn chế. Hiện tại để Lưu Tiêm Mai làm quen trước cũng tốt, để tránh cho sau này có nhiều chuyện sẽ càng không quen rồi.

Thường thì trong một ghế lô đều là có bốn người, nhưng Dương Từ bọn họ chỉ có ba người, vì vậy trong ghế lô còn có một người lạ. Người lạ mặt là một phụ nữ trung niên, gầy gò, thoạt nhìn có vẻ là một người khá im lặng. Sau đó, không biết vì chuyện gì mà đột nhiên nói nhiều, thỉnh thoảng bà ta bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện với Lưu Tiêm Mai. Đặc biệt là khi tiểu Đinh và Dương Từ ra ngoài đi dạo, liền nhịn không được nghe ngóng chuyện của Dương Từ bọn họ.

Lưu Tiêm Mai không phải là một kẻ ngốc, ngược lại bà ấy thực sự khá thông minh. Mặc dù ban đầu bà không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng sau đó bà vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Cho nên khi đối phương hỏi về Dương Từ một lần nữa, Lưu Tiêm Mai bắt đầu chiến đấu với đối phương. Đến khi Dương Từ và tiểu Đinh từ bên ngoài trở về, bà ấy đã bí mật kể cho họ nghe về vụ việc.

Sau khi Dương Từ và tiểu Đinh đặc biệt chú ý, họ phát hiện ra rằng đối phương là một người bình thường, không phải gián điệp nguy hiểm nào đó. Đối phương sở dĩ thích nghe ngóng chuyện của người khác, ngoại trừ việc bởi vì bản thân Dương Từ quá bắt mắt, mà còn bởi vì bà ta thích buôn chuyện.

Mặc dù Dương Từ trông không lớn tuổi lắm, nhưng cách ăn mặc và cách nói chuyện của anh, vừa nhìn liền biết anh là kiểu người thành đạt. Người cô cùng ghế lô vốn đã thích buôn chuyện, bà ta là kiểu phụ nữ thích buôn chuyện điển hình, thích nhìn chằm chằm người khác, rất nhiều người thích tung tin đồn nhảm cũng thuộc dạng người này.

Sau khi Dương Từ thấy bà ta không phải là một người nguy hiểm, anh đã ngừng chú ý đến những gì đối phương đang làm. Khi ánh sáng tốt, anh sẽ đọc sách một lúc, khi ánh sáng không tốt, anh sẽ nhân cơ hội nằm xuống và nghỉ ngơi. Vốn dĩ bà cô muốn nói chuyện với Dương Từ, nhưng bởi vì tiểu Đinh nghiêm túc ngăn cản bà ta hai lần, hơn nữa Lưu Tiêm Mai cũng có dáng vẻ đề phòng, cuối cùng đối phương đành phải miễn cưỡng ngậm miệng lại.

Sau khi đối phương xuống trạm ga, Lưu Tiêm Mai cuối cùng cũng buông bỏ được cảnh giác trong lòng. Bà kéo Dương Từ lại càm ràm với Dương Từ, sau đó còn để cho tiểu Đinh cẩn thận khi đi theo Dương Từ, đừng để một số kẻ xấu xa làm tổn thương con trai bà.

Tiểu Đinh trông có vẻ bất lực khi nghe những lời đó, anh ấy thực sự có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Dương Từ. Nhưng anh ấy chỉ là một trợ lý nhỏ trong sinh hoạt, sau này Dương Từ chắc chắn sẽ được bố trí cho một nhân viên công vụ, cho dù đối phương không phải là quân nhân chính quy, anh ấy cũng sẽ được huấn luyện đặc biệt chính quy.

Bởi vì nếu Dương Từ thực sự trở thành mục tiêu, những người đó hoặc là mật vụ hoặc là phần tử cấp cao, anh ấy căn bản không thể giải quyết một mình được. Anh ấy là người chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Dương Từ, để anh ấy chạy việc vặt và làm những công việc lặt vặt như tìm tài liệu thì còn được, để anh ấy dùng dao thật súng thật để bảo vệ người thì hơi khó. Bởi vì anh ấy là một mọt sách vô dụng, có lẽ khi gặp phải nguy hiểm Dương Từ còn phải bảo vệ ngược lại anh ấy.

Khi Lưu Tiêm Mai nói về việc chăm sóc Dương Từ, bà ấy không khỏi nghĩ đến chị cả của Dương Từ, người ngoài làm sao chăm sóc tỉ mỉ được như người nhà mình chứ. Hơn nữa, Dương Đại Hồng hơn Dương Từ mười hai tuổi, từ nhỏ đã nuôi Dương Từ như một nửa con trai của mình, Dương Đại Hồng nhất định sẽ chăm sóc Dương Từ thật tốt.

Vì vậy, Lưu Tiêm Mai người đang nghĩ như vậy, sau khi thấy Dương Từ đã mệt mỏi vì đọc sách, lại đến bên Dương Từ: "Mà này, trước đây không phải con đã nói với mẹ là sau này bên con sẽ có hai người sao? Bây giờ đã có một tiểu Đinh rồi, một danh ngạch khác không bằng để cho chị cả của con đi?"

Dương Từ nghe vậy ngước mắt lên, có chút buồn cười nói với Lưu Tiêm Mai: "Chuyện này con không thể làm chủ được rồi, mấy người này đều là quốc gia sắp xếp cho con, con có quyền không hài lòng thì đuổi người ta đi, nhưng không thể sắp xếp người nhà mình được. Nhưng mà... Nếu mẹ thực sự lo lắng và muốn tìm một công việc tốt cho chị cả, con cũng có thể tự mình phát lương muốn thêm một người. Đúng lúc bên cạnh con còn thiếu người biết nấu ăn, sau này cũng đỡ phải tự mình tuyển một người, sau này chị cả cùng với tiểu Đinh tới giúp chăm sóc con, nhưng tiền lương của chị ấy nhất định phải tự con đưa mới được."

Lưu Tiêm Mai đối với những lời mà Dương Từ nói cũng không hiểu, chỉ có thể cau mày hỏi: "Vậy... Vậy một tháng con có thể cho nó bao nhiêu? Quá nhiều chị cả con sẽ không cầm, quá ít thì cuộc sống của nó cũng không dễ dàng..."

Trong mắt người khác, Lưu Tiêm Mai bây giờ là đang lấy ví tiền của Dương Từ để trợ cấp cho con gái lớn. Tuy nhiên, ở Dương gia thì không phải vậy, trước đây Dương Đại Hồng rất tốt với Dương Từ, sau này vì để Dương Từ đi học mà suýt chút nữa đã xích mích với mẹ chồng, phần lớn số tiền khó khăn mới kiếm được cũng đều được đưa cho Dương Từ.

Từ góc độ của người ngoài, đó là để cho em trai trợ cấp cho chị gái, nhưng từ góc độ của Dương gia, đó là báo đáp đối phương. Mà đây là trong tình huống Dương Từ không thiếu tiền, nếu cuộc sống của Dương Từ không tốt, Lưu Tiêm Mai nhất định sẽ không để Dương Từ chịu thiệt.

Chín trong số mười điều không hài lòng trong cuộc sống là do không có tiền. Cũng giống như Dương Lăng Húc và Tô Ấu Đình ở kiếp trước, sở dĩ hai vợ chồng trẻ ân ái như vậy, ngoài việc họ có mối quan hệ sâu sắc trước đó, nguyên nhân chính là do Dương Lăng Húc giàu có.

Bây giờ biến thành Dương Từ đã giàu có, ngoài ra Dương Từ thực sự cần một người chăm sóc, theo Lưu Tiêm Mai thấy thay vì chi nhiều tiền để thuê một người ngoài, vậy không bằng đem chuyện tốt đó cho người nhà mình. Đúng lúc là Dương Đại Hồng sống một mình ở quê nhà không tốt, nên trong tình huống có điều kiện đương nhiên phải nắm chặt cho người nhà mình.

Dương Từ liếc nhìn tiểu Đinh bên cạnh, kể từ khi Lưu Tiêm Mai nói về vấn đề này, tiểu Đinh đã có chút lo lắng. Có lẽ là bởi vì sợ Dương Từ sẽ đổi anh ấy đi, công việc của anh ấy nhìn thì có vẻ quanh năm không khi nào rảnh rỗi, nhưng thực ra lại nhàn hạ hơn nhiều so với những công việc khác. Khi Dương Từ nghỉ ngơi, tiểu Đinh cũng nghỉ ngơi, khi Dương Từ bận rộn, anh ấy cũng sẽ bận rộn theo anh, chỉ cần anh ấy nắm vững thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Dương Từ, anh ấy sẽ có rất nhiều thời gian riêng tư cho bản thân.

Mà tính tình của Dương Từ rất tốt, chỉ cần anh ấy không chạm vào một vài bãi mìn của anh, Dương Từ sẽ không bao giờ nổi giận. Không giống như những nhà nghiên cứu khoa học mà anh ấy từng tiếp xúc trước đây, không chỉ nóng nảy mà còn có rất nhiều tật xấu, mỗi lần nhắc nhở đối phương đều sẽ tức giận. Tuy rằng không có khả năng sẽ động tay với anh ấy, nhưng đối phương đập phá đồ vật vẫn là tương đối khó chịu.

Nhìn thấy vẻ mặt bất an của tiểu Đinh vào lúc này, Dương Từ nở một nụ cười an ủi cho anh ấy, tiểu Đinh cảm thấy hơi nhẹ nhõm khi nhìn thấy điều này. Ngay lập tức, Dương Từ suy nghĩ cẩn thận, sau đó nắm tay Lưu Tiêm Mai và kiên nhẫn sắp xếp: "Vậy thì đưa cho chị ấy một nửa lương của tiểu Đinh, hiện tại hàng tháng con đều được trợ cấp, lương của chị cả cứ lấy từ khoản trợ cấp này đi. Ngoại trừ tiền lương cho chị cả, tất cả số tiền trợ cấp còn lại sẽ giao cho mẹ để dùng vào việc chi tiêu lớn nhỏ của gia đình."

Dương Từ lại liếc nhìn tiểu Đinh khi nói điều này, tiểu Đinh ngay lập tức hiểu ra. Cuốn sổ tiết kiệm này đã được nhận vào tháng 10 năm ngoái và hàng tháng đều sẽ cố định gửi một khoản tiền trợ cấp cho Dương Từ. Mặc dù số tiền trợ cấp này không nhiều nhưng vì được phát hàng tháng nên hoàn toàn đủ chi phí ăn uống hàng ngày của Dương gia.

Lưu Tiêm Mai rất vui khi cầm cuốn sổ tiết kiệm đó, thành thật mà nói, bà ấy có rất nhiều tiền trong tay. Ngoài những lần trước Dương Từ cho bà, trước đây bà nội Dương bị bệnh thằng hai cũng đưa cho bà, số tiền này gom góp đủ để gia đình họ chi tiêu trong một thời gian dài.

Nhưng dù có trong tay số tiền lớn, nhưng mỗi ngày chỉ có ra không có vào vẫn là sẽ có chút bất an, luôn cảm thấy như miệng ăn núi lở nếu cứ tiếp tục như vậy. Dù biết rõ sau này đứa con trai út nhất định sẽ cho mình, nhưng trong lúc tuổi trung niên này, bà thật sự rất ngại mở miệng.

May mà bây giờ mọi thứ đều ổn, trợ cấp của Dương Từ sau này đều sẽ đưa cho bà ấy, gia đình sẽ có thu nhập cố định hàng tháng, cho dù bà ấy và Dương Mãn Thương không đi làm cũng không sao. Mà hiện tại tài chính nắm trong tay, bà đột nhiên cảm thấy cả người có đủ tự tin.

Cuối cùng khi họ đến nhà ga xe lửa quê hương của họ, trong trạm xe đã đến rất nhiều người đón họ. Ngoài người Dương gia và người bên ngoại Lưu gia, còn có các cán bộ công xã của họ và người của một số nhà máy. Vì hầu hết mọi người đều là những gương mặt xa lạ nên khi xuống tàu, Dương Từ vẫn còn hơi choáng váng, không hiểu tại sao họ lại cùng nhau đến xem náo nhiệt gì.

Sau đó Dương Từ mới hiểu mục đích của những người này, nhà máy ở đó là vì radio mà Dương Từ làm, có một nhà máy sản xuất TV do nước ngoài đầu tư, muốn đến để bàn bạc hợp tác với Dương Từ. Cán bộ công xã của họ đến đón Dương Từ, họ muốn Dương Từ đến trường trong công xã một chuyến để cho đám học sinh đó ngoan ngoãn học theo học bá Dương Từ này.

Dương Từ không đồng ý ngay với yêu cầu của họ mà lên kế hoạch giải quyết chuyện của Dương Đại Hồng, đợi khi hôn lễ của chị họ kết thúc rồi, đến lúc đó có thời gian sẽ giải quyết từng việc một. Bởi vì chỉ cần anh đồng ý với một trong số họ, những người khác thấy vậy cũng sẽ ùn ùn kéo đến.

Ví dụ, nếu anh hứa sẽ đến trường trong công xã, anh đoán chừng trường học trong huyện cũng sẽ đến đó, bởi vì cả hai bên đều là trường cũ của Dương Từ, cả hai bên đều có ân sư cho Dương Từ. Đặc biệt là chuyện hợp tác nhà máy, anh thậm chí còn không biết rõ đối phương là nhà máy gì, cho nên không thể tùy tiện đồng ý. Anh muốn để tiểu Đinh kiểm tra xem tình huống ra sao, lai lịch của đối phương có ảnh hưởng đến thanh danh của anh hay không, tất cả những chuyện này đều không có vấn đề gì cũng không nhất định là anh có thời gian.

Dương Từ để tiểu Đinh trực tiếp thương lượng với họ, anh và Lưu Tiêm Mai đến xem nhà trong huyện thành trước. Anh dự định bán ngôi nhà nhỏ này, đợi đến khi tìm được một ngôi nhà phù hợp sẽ lại mua một ngôi nhà lớn hơn trong huyện thành. Nếu sau này đám người Dương Mãn Thương lớn tuổi rồi, đột nhiên muốn trở về sống vài ngày, bọn họ cũng sẽ có chỗ ở.

Chú hai Dương người mãi không có cơ hội nói chuyện với Dương Từ, khi nghe thấy Dương Từ muốn bán căn nhà, liền ngại ngùng hỏi giá Dương Từ muốn bán. Gia đình chú hai Dương có ba con trai và hai con gái, con út Dương Tụng Quốc không cần chú lo lắng cho tương lai, nhưng về hai đứa con trai còn lại thì khó nói.

Trước đây khi nghe tin ngôi nhà ở huyện thành của Dương Từ bị bỏ trống, con dâu lớn đã xúi giục con trai cả đến, nói gì mà dù sao ngôi nhà cũng không có người ở, không bằng để cả nhà chuyển đến đó ở cùng, như vậy họ có thể tiết kiệm tiền để mua một ngôi nhà hoặc thuê một ngôi nhà. Chú hai Dương cũng vì chuyện này mà mất tức giận một trận, Nhị Phòng bọn họ đã chiếm không ít lợi của Đại Phòng rồi, bây giờ không những không biết cảm ơn mà mấy người này còn được nước làm tới.

Đứa nhỏ Dương Từ trông còn nhỏ dễ nói chuyện, nhưng thực ra nó là một đứa không thể đắc tội được. Đứa trẻ này một khi vô tình đắc tội, cả nhà họ sẽ không cách nào chống đỡ được nó, cuối cùng có thể sẽ tiền mất tật mang trộm gà không thành còn mất cả trứng. Không thể không nói, chú hai Dương thoạt nhìn không thông minh lắm, nhưng ở những điểm mấu chốt, ông ấy lại khá tinh tường. Dương Từ quả thực là một người tuyệt đối không thể đắc tội được, dì hai Dương hiểu rất rõ điều này.

Dì hai Dương nghe Dương chú nhắc tới căn nhà, không khỏi xen vào nói: "Nếu con muốn bán căn nhà không bằng bán cho nhà dì đi, như vậy nhà con trở về còn có thể nhìn chút. Nhưng mà món tiền này có lẽ không thể một lần đưa đủ cho con được, con cũng biết dì và chú hai con không có bản lĩnh gì, đến lúc đó có lẽ chỉ có thể đưa trước cho con một nửa."

Dương Từ nghe thấy lời này không khỏi bật cười, dù cho dì hai không nói anh cũng biết đối phương đang nghĩ gì trong đầu. Dù sao anh cũng không thiếu chút tiền này, ngôi nhà cũ ở quê nhà vẫn phải nhờ bọn họ xem giúp, chỉ cần đừng quá đáng thì để bọn họ chiếm chút lợi cũng được.

Dương Từ nhìn dì hai, sau đó quay sang nhìn chú hai bên cạnh: "Chú hai dì hai nói cái gì vậy, chúng ta đều là người một nhà. Nhà này vốn cũng đã cũ rồi, mọi người cũng đừng nói gì mà tạm thời thiếu con, chỉ cần lấy nửa giá gốc là được rồi."

Dương Từ cố ý nhìn chú hai Dương một cái và chú hai Dương liền biết ý của Dương Từ, đây là đặc biệt vì ông ấy mới rẻ như vậy, chú hai Dương vừa cảm động lại vừa xấu hổ.

Dì hai Dương ở bên cạnh vui mừng không thôi, hận không thể bước tới và ôm Dương Từ ngay tại chỗ. May mà bà ta cũng biết Dương Từ đã lớn rồi, không thể thân thiết như trước, nhưng đôi mắt của dì hai Dương vẫn đỏ hoe vì vui mừng, bà ta không ngừng nói với Lưu Tiêm Mai: "Tấm lòng của tiểu Tứ nhà chúng ta đúng là tốt quá mà, vẫn là chị nuôi con tốt nha."


Lưu Tiêm Mai nghe những lời đó muốn trợn tròn mắt, thật lòng mà nói khi còn trẻ bà ấy và dì hai Dương không có quan hệ tốt. Đặc biệt đối chuyện phân gia ban đầu, hai người ở trước mặt mọi người còn động tay hai lần nữa. Nhưng rồi sau này khi những đứa con của bà ngày càng trở nên lợi hại hơn, thái độ của dì hai Dương đối với bà bắt đầu thay đổi.

Sau khi Dương Quốc Hữu được thăng chức và Dương Từ càng ngày càng có tiền đồ, dì hai Dương đã đối xử với bà ấy ngày càng tốt hơn. Tốt đến mức khiến Lưu Tiêm Mai có hơi sững sờ, như thể người ban đầu kéo tóc bà không phải là là đối phương vậy.

Sau khi giải quyết xong chuyện căn nhà trong huyện thành, tiểu Đinh mượn một chiếc ô tô để chở họ về, chú hai Dương lúc này mới nói về chuyện hôn sự của Dương Nguyên Thiến. Lẽ ra ngày kia Dương Nguyên Thiến sẽ kết hôn, nhưng không ngờ Dương Nguyên Thiến đột nhiên không muốn kết hôn, mấy ngày nay nhà trai ngày nào cũng đến gây sự, bây giờ cả công xã đều xôn xao cười nhạo Dương gia vì sự việc này.

Dương Từ khi nghe những lời này cũng không đặc biệt ngạc nhiên, vì từ lúc anh xuống tàu đã không thấy Dương Tụng Quốc nên anh mơ hồ đoán được chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Nếu không với tính cách của Dương Tụng Quốc, nếu anh ấy về sớm anh ấy chắc chắn sẽ đến đón Dương Từ. Nhưng có rất nhiều người đến trạm ga xe, chỉ có Dương Tụng Quốc người có mối quan hệ tốt nhất với Dương Từ là không đến, đây là một điều rất bất thường nên Dương Từ không ngạc nhiên khi biết tin.

Dương Từ đợi chú hai Dương nói xong, mới bình tĩnh hỏi: "Cho nên mọi người đã từ hôn rồi sao? Chị họ chắc chắn sẽ không đổi lời chứ?"

Dì hai Dương nghe vậy vội vàng nói: "Là bọn ta từ hôn nhà đó, nhưng nhà bên đó không đồng ý. Nói gì mà đã đưa kẹo cưới và trứng gà hết rồi, những thứ tiếp đãi khách cũng đã mua hết rồi, họ hàng và bạn bè bên đó cũng lần lượt thông báo rồi, thấy ý ủa họ... Chắc là không vui chuyện từ hôn rồi, có lẽ là muốn chúng ta bồi thường tiền và qua đó đi xin lỗi."

Lưu Tiêm Mai tính tình không kiên nhẫn, khi nghe điều này, bà ấy lập tức tức giận: "Dựa vào cái gì chứ? Nếu không phải con trai họ không sạch sẽ, đang yên đang lành nhà chúng ta sẽ từ hôn sao? Nói tới nói lui còn không phải đều là bọn họ sai sao, còn không biết ngại mà đòi bồi thường với cả xin lỗi, đúng là đồ chó cho mặt mũi mà không cần à."

Tiểu Đinh đang lái xe thấy mấy người họ tức không thôi, nhịn không được ở bên cạnh nói: "Cái kia... Kỳ thực bây giờ nhờ chuyện này mới nhìn thấy rõ bản chất cũng tốt, so với gả qua đó mới biết rõ bộ mặt của bọn họ thì tốt hơn nhiều rồi. Mọi người không nên vì những chuyện này mà tức giận, cũng nên mừng vì cuộc hôn nhân này đã không thành đến với nhau."

Dì hai Dương: "Nhưng mà... Người ta mỗi ngày đều tới đây gây sự, đối với danh tiếng của Thiến Thiến nhà chúng ta cũng không có gì tốt. Hơn nữa chỉ cần bọn họ không từ bỏ, chỉ cần bọn họ nhìn chằm chằm Thiến Thiến nhà chúng ta cứ thế mà chờ đợi..."

Không đợi dì hai Dương lắp bắp nói xong, Dương Từ nãy giờ vẫn im lặng nhắm mắt lại, đột nhiên lạnh lùng nói: "Tác phong của hắn ta không ngay thẳng, chuyện hôn sự này bọn họ không muốn bỏ cũng phải bỏ."

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ