Chương 120
Trước đó Dương Từ đã tự ước tính điểm số, nếu không có gì bất ngờ môn toán anh có thể đạt điểm tối đa. Đáp án của môn vật lý hóa học cũng đúng hết, nếu có điểm trừ thì nhiều nhất cũng là một vài điểm của phần công thức. Sau đó là hai môn ngữ văn và chính trị không dễ đoán điểm, cho dù mỗi môn anh chỉ thi được 90 điểm, hai môn này anh vẫn có thể đạt được 180 điểm. 180 cộng 100 cộng thêm 90 mấy nữa, cuối cùng nếu tệ nhất thì anh cũng thi được hơn 300 điểm rồi.
Với tổng điểm 400 trong kỳ thi tuyển sinh đại học, việc đạt được hơn 370 điểm trong kỳ thi đã là rất hiếm. Ngay cả khi số điểm như vậy cho dù không giành được hạng nhất toàn tỉnh, Dương Từ vẫn tự tin rằng mình có thể giành được hạng nhất toàn huyện. Cho nên khi nghe thấy tiếng còi của đại đội, Dương Từ đoán rằng đó hẳn là thông báo kết quả thi của anh. Có thể trực tiếp để cho lão bí thư dùng loa thông báo, nhất định không phải là anh đoạt hạng nhất toàn tỉnh thì cũng là hạng nhất toàn huyện.
Như để xác nhận suy nghĩ của Dương Từ, giây sau anh đã nghe thấy đáp án mà anh muốn nghe. Lão bí thư phấn khởi reo lên: "Ta vừa mới nhận được thông báo đặc biệt từ cấp trên, đồng chí Dương Từ đã đạt thành tích rất tốt trong kỳ thi tuyển sinh đại học lần này. Với tổng số điểm là 391 điểm, đồng chí đã trở thành trạng nguyên ban khoa học tự nhiên của tỉnh chúng ta..."
Lưu Tiêm Mai chỉ nghe thấy mấy chữ "trạng nguyên ban khoa học tự nhiên", đến những gì lão bí thư đã nói sau đó bà cũng không để ý tới. Bà hưng phấn kéo Dương Mãn Thương ra sân sau, còn chưa kịp nhìn thấy bà nội Dương, bà đã hét lớn: "Cha, mẹ, mọi người có nghe thấy không? Có nghe thấy không? Thằng tư nhà chúng ta có tiền đồ lớn, đã thi được trạng nguyên đại học cho mọi người đấy!"
Hai ông bà đã sớm nghe được, lúc này đang vui vẻ chạy vòng quanh trong phòng. Đột nhiên nghe thấy lời của Lưu Tiêm Mai trong sân, hai ông bà lập tức vui vẻ đi ra ngoài. Một chuyện vui lớn như vậy không thể cứ ở nhà cả ngày, nhất định phải đi ra thôn khoe khoang một phen mới được.
Chỉ là không đợi bọn họ đi ra khỏi cửa Dương gia nữa, Dương Nhị thúc đã mang theo người nhà tìm tới cửa. Đám người vừa nhìn thấy ông bà nội Dương, họ liền liên tục nói những lời tốt đẹp với ông già, khiến cặp vợ chồng già vốn đã hạnh phúc càng vui vẻ hơn.
Dì hai Dương rất phấn khích, làm như là người được giải nhất không phải Dương Từ mà là Dương Tụng Quốc con trai út của nhà họ vậy. Bởi vì dọc đường khi gặp người trong thôn, dì hai Dương một mặt tự hào nói với những người khác: "Dương Tiểu Tư nhà chúng ta thật là lợi hại, kỳ thi lần này đạt được trạng nguyên, các ngươi có biết trạng nguyên là gì không? Đó chính là hạng nhất toàn tỉnh, là hạng nhất toàn tỉnh đấy."
Chú Dương không thích nói nhiều, nhưng vì hôm nay tâm trạng rất tốt, nên khi đến đây chú ấy còn để cho con ông đi mua rượu và đồ ăn, chuyện vui như vậy đêm nay nhất định phải uống say một trận.
Sau khi biết điểm số cụ thể của mình, Dương Từ cũng không quên trong nhà vẫn còn em gái và chị dâu, vì vậy anh đã trực tiếp chở Dương Mộng Liên đến công xã bằng xe đạp. Đến khi Dương Từ mang theo Dương Mộng Liên đến công xã, chỉ một lát sau thôi cả Dương gia đã bị thôn dân bao vây lại.
Bây giờ đang là thời điểm lạnh nhất của tháng 12, cũng là khoảng thời gian nông nhàn hiếm hoi ở nông thôn. Một nhóm người vừa nghe thấy thông báo của lão bí thư chi bộ, nói cái gì mà phải đến để ngó xem Văn Khúc Tinh, nói không chừng còn dính được chút hỷ khí của nhà họ cũng có thể sinh ra một đứa đọc sách giỏi.
Trước đây biết đọc sách không có gì to tát cả, đọc giỏi đến đâu cũng chỉ có thể đi làm ở công xã. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, bây giờ nếu học giỏi có thể vào đại học, sau này công việc được phân tới càng là công ăn việc làm ổn định. Sinh viên đại học trong thời đại ngày nay có giá trị rất cao, sau khi học tập chăm chỉ và bước vào xã hội, mỗi người đều có đóng góp cho sự phát triển của đất nước.
Mặc dù mọi người luôn biết rằng Dương Từ đọc sách rất giỏi, nhưng kiểu giỏi giang đó chỉ giới hạn ở công xã và huyện của họ thôi, nhưng lại không ngờ rằng lần này anh lại trở thành trạng huyện khoa học tự nhiên của tỉnh, bản chất chuyện này đột nhiên khác trước nhiều. Dù sao thì một cái công xã một cái huyện có thể lớn như nào chứ, nhưng tỉnh thì khác không biết là có bao nhiêu huyện trong đó, nhưng cho dù ở tình huống này thì Dương Từ vậy mà vẫn là hạng nhất.
Đối với một số người thậm chí đến cả thành phố trong huyện còn chưa đi tới mà nói, lần này Dương Từ thực sự đã khiến đại đội của họ dính được chút ánh sáng. Kể từ hôm nay trở đi, các thành viên trong đại đội của họ đi ra ngoài đều là phong quang vô hạn, khi những người từ các đại đội khác nhau tụ tập lại để so tài, chỉ cần một Dương Từ là có thể hạ gục tất cả mọi người.
Ngay khi các thành viên của Dương gia đang vô cùng phấn khích, những thanh niên trí thức nghe thấy tin tức này đã bùng nổ. Đặc biệt là một số thanh niên tri thức khoe khoang tự cao, khi nghe nói bản thân lại thua xa cái người từng là tên côn đồ kia, trong lòng nhất thời không vui vẻ gì.
Trước đây người trong đại đội thường khen Dương Từ thông minh, khi họ nói kỳ thi lần này Dương Từ sẽ lại giành được hạng nhất, một vài thanh niên trí thức cá biệt trong lòng không cho là đúng. Dù sao bọn họ rất nhiều người đều từ thành thị lớn bị điều xuống đây, hoàn toàn chán ghét huyện thành nhỏ mà họ đang sống, luôn cảm thấy Dương Từ người được hạng nhất toàn huyện chẳng là gì cả, đến khi so sánh với mấy học sinh trong thành phố lớn anh liền trở thành tên yếu kém. Tuy nhiên, sự thật là Dương Từ vẫn đứng đầu, mà họ mới là những kẻ trở thành kẻ yếu kém.
Trong số những thanh niên trí thức, Trần Túc Thần là người cảm thấy mất cân bằng nhất khi nghe thông báo này. Từng là học sinh của một trường cấp ba trọng điểm, nhưng hiện tại không chỉ thua bởi một tên chân lấm tay bùn mà còn bị đối phương đè bẹp hoàn toàn về điểm thi đại học.
Sau đó, hắn ta đến công xã để kiểm tra điểm của mình, hắn phát hiện ra bản thân không chỉ bị một mình Dương Từ đè bẹp mà còn bị chị gái của Dương Từ, bạn thân của Dương Từ và thậm chí cả chị dâu ba của Dương Từ đè bẹp... Mấy người họ điểm thi của từng người một đều tốt hơn của hắn ta.
Dương Từ được 391 điểm, Dương Mộng Liên được 376 điểm, Hứa Văn Lịch được 321 điểm, Vu Hân Tuyết được 248 điểm... Mà Trần Túc Thần chỉ được 211 điểm, khoảng cách giữa họ không hề nhỏ.
Trong khi Dương Từ bọn họ đang kiểm tra điểm thi đại học, Dương Lăng Húc và vợ hắn ta cũng đang kiểm tra điểm. Dương Lăng Húc thực sự có một chút nền tảng, nhưng vì hắn ta ôn tập quá muộn, lại thêm luôn hơi nóng nảy nên chỉ đạt được 224 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Còn việc thành tích của Tô Ấu Đình trong kỳ thi tuyển sinh đại học như thế nào, trong hai kiếp người tâm tư của cô ta đều không đặt trên việc học, kiếp đầu tiên cô ta đã lãng phí phần lớn cuộc đời mình vì những tên tra nam. Ở kiếp thứ hai, vì muốn cưới được một người đàn ông tốt hơn, cô ta đã sớm lên núi đến nông thôn để lén tìm bạn đời. Làm cho thành tích học tập của cô ta đã thấp lại càng thấp, bây giờ việc tham gia thi đại học chẳng khác gì chuyện cười cả.
Mặc dù điểm của Tô Ấu Đình không tốt nhưng điểm của Dương Lăng Húc vẫn có thể đỗ vào một trường cao đẳng. Bởi vì tất cả mọi người đều căng thẳng lo lắng khi đi thi đại học, điểm số của các thí sinh khác trong môi trường tổng thể không tốt lắm. Tất nhiên, các thí sinh ở đây không bao gồm mấy người Dương Từ, khoảng cách giữa điểm số của họ và hầu hết mọi người là rất lớn, thậm chí còn xuất hiện có khoảng cách lớn về điểm số.
Trong hoàn cảnh mọi người đều không coi trọng việc học, thành tích tốt của Dương Từ có thể nói là đặc biệt bắt mắt, cho dù có người muốn thay thế cũng không dám thay thế người như anh, bởi vì với điểm của Dương Từ người bình thường căn bản là không thể thay gánh được.
Về điểm của Dương Mộng Liên và Hứa Văn Lịch, so với điểm của Dương Từ thì không cao, nhưng so với người bình thường thì lại cao đến không thể tin được. Trong tổng điểm thường thấy là hơn 100 điểm và hơn 200 điểm, điểm của hai người bọn họ cũng đặc biệt đáng chú ý. Mà còn là sống cùng một nơi với hạng nhất, trong trường hợp này không ai ngu ngốc đến thay thế họ, nên không có chuyện kết quả của họ bị kéo xuống.
Nhưng chỗ bọn họ không xuất hiện, không có nghĩa là không xuất hiện ở chỗ khác. Cùng lúc đó, tại một ngôi làng nhỏ trên núi, điểm số của một cô gái đã bị kéo xuống rồi. Nhìn điểm thi đại học thấp đến nực cười của mình, một mặt không dám tin gọi điện thoại để truy hỏi, cũng không hiểu rõ được tại sao thành tích của mình lại như vậy được?
Cô không tin mình làm bài kém như vậy, trước đó khi cùng giáo viên kiểm tra đáp án, giáo viên nói lần này cô làm bài rất tốt, nhất định có thể thi vào một trường đại học tốt. Nhưng bây giờ điểm của cô ấy chỉ hơn 100 điểm, thậm chí còn không vào được một số trường cao đẳng cơ sở.
Truyền thông ở thời đại này rất lạc hậu, việc điểm của cô ấy bị thay thế như của cô ấy là điều khá phổ biến. Nói chung, có một số thí sinh điểm cao, gia cảnh nghèo khó, không có quan hệ, không có gia cảnh, điểm số thường dễ bị người khác thay thế.
Bởi vì những người như họ rất nghèo lại thêm sống ở một nơi rất lạc hậu, một số người ngu dốt thậm chí không biết nên làm gì? Ngoài ra, gia đình cô ấy không có tiền, người nhà của cô càng không thể hỗ trợ cô đi tìm công lý.
Tuy nhiên, cho dù trong nhà nghĩ như thế nào, sau khi cô gái nhỏ thầm khóc một trận, cô vẫn quyết định tìm cách chiến đấu cho chính mình, cho dù tất cả mọi người đều không xem trọng cô, cảm thấy cho dù cô đi ra ngoài cũng không tìm điểm thi về được, cô ấy vẫn muốn dựa vào nỗ lực của chính mình để thử một chút...
Kết quả của Tạ Nghiễn Thanh ra trễ hơn Dương Từ hai ngày. Khi điểm của Tạ Nghiễn Thanh được công bố, đã gần đến tháng mười hai âm lịch. Khi Dương Từ nghe được điểm số của Tạ Nghiễn Thanh, vừa không khỏi cảm thấy thực sự vui vẻ cho Tạ Nghiễn Thanh, đồng thời trong lòng anh cũng nghĩ không hổ là vợ mà mình nhìn trúng, bởi vì điểm số của Tạ Nghiễn Thanh trong kỳ thi tuyển sinh đại học cao hơn của Dương Từ.
Vốn dĩ bài thi tuyển sinh đại học ở thủ đô còn khó hơn một chút so với bài thi ở bên Dương Từ. Tuy nhiên, ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, Tạ Nghiễn Thanh vẫn đạt được 396 điểm, cao hơn 5 điểm so với số điểm của Dương Từ. Tạ Nghiễn Thanh nói rằng bốn điểm mà cậu bị trừ đều là trừ của môn ngữ văn, tức là ba môn còn lại cậu đều được trọn điểm, thật không hổ là vợ kiêm chức thầy của anh.
Chỉ thiếu bốn điểm so với điểm tuyệt đối, Tạ Nghiễn Thanh chắc chắn đã giành được trạng nguyên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Tuy nhiên, giữa hai trạng nguyên vẫn có một khoảng cách, ít nhất thì Dương Từ cũng biết rằng danh học bá của mình là dựa vào bàn tay vàng, người tài như Tạ Nghiễn Thanh mới là những siêu học bá thực sự.
Vừa nghĩ đến một người lợi hại như vậy, trong tiểu thuyết lại bị hủy diệt theo cách như vậy, trong lòng của Dương Từ lại đau đớn một trận. Một là người giỏi như vậy lại bị trì hoãn, hai là thay đất nước đau lòng vì đã mất đi một người tài giỏi về kỹ thuật.
Nhưng may mà Dương Từ đã xuyên không đến, đôi cánh bướm của anh đã thay đổi thế giới này, Tạ Nghiễn Thanh sẽ không còn trẻ như vậy liền ôm hận mà chết, hiện tại với sự nỗ lực của hai người họ, đất nước của họ tương lai sẽ ngày càng hùng mạnh hơn.
Trong mấy ngày sau đó, Dương Từ đã thương lượng với gia đình, dự định trước tết sẽ đến thủ đô một chuyến. Dù sao còn khoảng một tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán, Dương Từ đã quyết định đi học ở thủ đô nên phải đến thủ đô trước để sắp xếp xong chuyện nhà cửa.
Trước đó khi Dương Từ nói anh muốn chu cấp dưỡng lão cho ông bà cha mẹ của mình, không chỉ tùy tiện nói cho người ngoài nghe thôi. Anh phải đến thủ đô để đi học cả bốn năm, có thể sẽ lâu hơn nếu anh thi nghiên cứu sinh học lên tiến sĩ. Ông bà nội nay đã lớn tuổi lắm rồi, Dương Từ không dám để họ ở lại quê nhà. Lỡ như một ngày nào đó ông bà lão lâm bệnh, anh ở thủ đô xa xôi không có cách nào chăm sóc cho bọn họ, chỉ có thể đem tất cả bọn họ cột lại bên cạnh anh mới có thể yên tâm được.
Vốn dĩ Dương Từ còn rất lo lắng, lo lắng ông bà nội sẽ không muốn rời quê hương, dù sao người già cũng rất nhớ cố hương. Kết quả là khi anh đề nghị chuyển cả gia đình lên thủ đô, bất ngờ là cả nhà không ai từ chối, thậm chí mọi người còn bàn bạc về cuộc sống sau này ở thủ đô. Họ hoàn toàn không hề cảm thấy khó chịu khi rời quê hương và đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Sở dĩ Dương gia bình tĩnh như vậy, ngoài việc bọn họ thực sự yêu thương Dương Từ, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, đó chính là hiện tại nhà họ có tiền có tự tin. Nếu như là trước đây khi nghe nói phải chuyển đến thành phố lớn, vừa nghĩ đến các loại chi phí ở thành phố lớn, thì Dương gia sẽ khiếp sợ thành phố lớn.
Nhưng tình thế bây giờ đã khác, vốn dĩ Dương gia cũng không phải là rất nghèo. Ngoài ra, bây giờ Dương Từ ngày càng có tiền đồ, bản thân Dương Gia Hữu cũng kiếm được rất nhiều tiền, lại thêm quê nhà của con dâu ba chính là thủ đô, vì vậy việc họ chuyển đến cũng không tính là đất khách quê người. Càng huống chi, ở thủ đô còn có người Tạ gia, nghe nói Tạ gia ở thủ đô rất lợi hại, dù sao bọn họ chuyển đến nơi đó cũng sẽ không bị khi dễ.
Lưu Tiêm Mai nói: "Dù sao, nhà chúng ta bây giờ đã có tiền, nơi đó lại là quê hương của con dâu ba. Trước đó ta còn lo lắng đến mức không thể ngủ được, lo lắng sau khi con dâu ba với thằng ba đến thủ đô, sau này ta chẳng những không được gặp bọn họ, thậm chí còn không được nhìn thấy đứa con trong bụng của con dâu ba nữa. Bây giờ thì tốt rồi, cả nhà chúng ta đều chuyển đến thủ đô, ngoại trừ một nhà thằng hai không thể gặp, cả nhà chúng ta vẫn sẽ ở cùng nhau."
Dương Mộng Liên thích náo nhiệt, nghĩ đến sau này cô ấy sẽ vào học viện quân sự, khi nghe tin Dương Từ muốn đến thủ đô trước, cô đã chủ động đi đầu cũng muốn đi theo. Đúng lúc Dương Từ cảm thấy lên đường một mình cũng rất buồn chán, vì vậy anh quyết định đồng ý đưa chị gái mình đi theo để mở mang tầm mắt.
Chỉ là không đợi hai chị em lên đường, có rất nhiều người từ huyện thành và tỉnh đến. Dù sao thì Dương Từ cũng là trạng nguyên của tỉnh họ, kỳ thi đại học lần này không chỉ mang lại cho họ vinh dự vô hạn, một học sinh đạt thành tích cao như vậy sau này nhất định sẽ nổi bật, nên bọn họ đương nhiên phải tận dụng thời gian này để tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Lãnh đạo huyện không phải là lần đầu tiên gặp Dương Từ, trước đây khi gặp Dương Từ, ông ấy đã cảm thấy đối phương không đơn giản. Không nghĩ đến chỉ cách hai năm mà thôi, Dương Từ từ hạng nhất cấp hai trở thành trạng nguyên đại học của tỉnh họ.
Quả nhiên không thể coi thường những đứa trẻ này, cũng rất buồn khi nhà lãnh đạo lớn kia quyết khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học. Đối phương còn nói gì mà thiếu niên mạnh thì quốc gia mạnh, quốc gia của họ sau này còn phải dựa vào những búp măng non này.
Khi mấy người lãnh đạo nhìn vào Dương Từ, họ đột nhiên hiểu những gì nhà lãnh đạo lớn đã nói. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một chàng trai xinh đẹp vừa thông minh vừa hoạt bát như vậy, mà khi đối phương nhìn thấy bọn họ cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, lời nói cử chỉ cũng lộ ra khí chất mà chỉ quân nhân mới có.
Sau đó, khi họ nghe nói anh là em trai của đoàn trưởng Dương, một đám người đột nhiên hiểu ra một chút. Người như vậy có một người em trai lợi hại, cũng không phải là chuyện bất ngờ gì. Mà nghe nói em gái của đối phương cũng rất giỏi, nếu không phải em trai Dương Từ điểm cao lấn áp thì thành tích của người em gái đó đã có thể lấy được trạng nguyên rồi
Điều duy nhất khiến nhiều nhà lãnh đạo ngạc nhiên là em gái của đoàn trưởng Dương lại điền nguyện vọng vào học viện quân sự. Nhìn thấy người em gái xinh đẹp như hoa của đoàn trưởng Dương, một nữ lãnh đạo không thể không thốt lên: "Thật là một người phụ nữ có tinh thần nam nhi mà, đó thực sự là vinh quang cho phụ nữ chúng ta!"
Dương Mộng Liên nghe những lời này có chút xấu hổ, cô đưa tay gãi gãi đầu khuôn mặt nóng bừng, cô nói nhỏ với nữ lãnh đạo: "Ta không có lợi hại như anh hai, nhưng sẽ cố gắng hết sức để làm ra chút cống hiến."
Nữ lãnh đạo nghe vậy sờ đầu cô ấy, bà ấy là tự mình từng bước bò lên vị trí này, nên vô cùng thấu hiểu phụ nữ muốn đi xa trên con đường này càng cực khổ. Đôi khi họ không chỉ là mục tiêu của đối thủ mà thậm chí còn bị người cùng phe bài xích và hiểu lầm. Nhất là trong thời đại tư tưởng lạc hậu như hiện nay, là một người phụ nữ mạnh mẽ đồng nghĩa với việc phải rơi nhiều nước mắt hơn.
Giống như con đường mà Dương Mộng Liên lựa chọn đi này, trở thành một quân nhân có ích cho đất nước. Con đường mà cô đi đoán chừng không chỉ có nước mắt, mà còn đổ nhiều mồ hôi và máu hơn nữa. Thực sự mà nói, bà ấy rất bội phục một cô gái như vậy, người đã chọn con đường khó khăn nhất mặc dù có một con đường dễ dàng hơn.
Nữ lãnh đạo nhẹ giọng nói: "Đứa trẻ ngoan, ta tin tương lai ngươi nhất định sẽ rất tài giỏi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)
Документальная прозаTác giả: Tạ Thiên Quân Dương Từ mang theo hệ thống Taobao (một trang mạng bên TQ) xuyên thư, xuyên thành em trai phản diện của nam chính trong văn niên đại. Em trai phản diện là đứa con trai út trong nhà, được ông bà cha mẹ thiên vị mà coi trời bằ...