Chương 164

6 0 0
                                    

Chương 164

Không gian học tập của Dương Từ đã được nâng cấp hai lần, cho nên nó là lớn hơn gấp đôi ban đầu. Quy mô của không gian học tập lúc đầu thực ra chỉ bằng một ký túc xá bình thường, bây giờ nó đã được mở rộng gấp đôi và rõ ràng là lớn hơn rất nhiều. Tuy nhiên, bởi vì có quá nhiều thứ trong không gian của Dương Từ, các linh kiện, vật liệu, sách, mì gạo, dầu và muối, v.v. lộn xộn, đã gần như chiếm hơn một nửa không gian.

Trước đây, Dương Từ còn có thể làm thí nghiệm trong không gian, nhưng sau đó đồ càng ngày càng nhiều liền không làm được nữa. Bởi vì cho dù trong không gian xảy ra vụ nổ cũng không làm anh bị thương, nhưng sẽ làm hư hỏng những thứ khác trong không gian, đặc biệt là những cuốn sách anh tốn nhiều thời gian sưu tầm.

Sách chiếm tỷ lệ nhiều nhất trong số những thứ này, Dương Từ đều là có thể gặp được liền mua một hơi hết, cho nên bất tri bất giác anh đã tích lũy được rất nhiều. Đa số trong đó đều là sách có giá trị, cũng có một số là sách anh chỉ đọc để giải trí.

Tạ Nghiễn Thanh ban đầu thực sự sửng sốt, dù sao thì chuyện như vậy dường như quá kỳ lạ, cậu vậy mà nháy mắt liền biến sang nơi khác, dù nghĩ như thế nào cũng cảm thấy thật không thể tin được. Nhưng vì còn có Dương Từ bên cạnh, cho dù tình huống hiện tại có kỳ dị cậu cũng không sợ hãi.

Vừa nhìn thấy chồng sách, cậu lập tức hưng phấn muốn đi qua xem một chút. Sau đó cậu mới phát hiện trên người mình có chỗ không đúng, mới nhớ ra lúc vào không có đắp chăn nên cậu thẹn quá hóa giận quay lại nhìn Dương Từ.

Thấy vậy, Dương Từ cũng ngại tiếp tục chiêm ngưỡng kiệt tác của mình nên đã lấy một chiếc áo khoác từ kệ bên cạnh cho cậu. Nhiệt độ trong không gian không nóng cũng không lạnh rất dễ chịu, cho dù không mặc quần áo cũng không cảm thấy lạnh người.

Tuy nhiên, người yêu của anh là một người yêu dễ mắc cỡ, cho dù hai người đã làm những chuyện thân mật, đối phương vẫn không thích khỏa thân, luôn cảm thấy dáng vẻ đó cẩu thả như người nguyên thủy.

Tạ Nghiễn Thanh mặc quần áo mà Dương Từ đưa cho cậu, chạm vào chiếc quần đùi mà Dương Từ mặc vào mùa hè và mặc vào, sau đó cậu ngồi xuống và bắt đầu đánh giá nơi trước mặt. So với những linh kiện gì đó mà Dương Từ coi như báu vật, Tạ Nghiễn Thanh rõ ràng vẫn là hứng thú với những cuốn sách đó.

Vóc người của Tạ Nghiễn Thanh nhỏ hơn Dương Từ một chút, vì vậy cậu mặc quần áo của Dương Từ trông lớn hơn một chút. Ngoài ra, cậu chưa bao giờ mặc loại quần đùi này, vẫn không quen với cảm giác lộ chân kỳ lạ này. Trước đây, ngay cả trong mùa hè, Tạ Nghiễn Thanh đều sẽ ăn mặc chỉnh tề rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác mặc quần đùi.

Thấy dáng vẻ che che đậy đậy của cậu, Dương Từ có chút buồn cười tiến lên, ôm lấy cậu từ phía sau. Lưng của Tạ Nghiễn Thanh dán vào trong lòng Dương Từ, cậu lập tức căng thẳng nhìn lại Dương Từ: "Em có thể đừng lộn xộn nữa được không? Bây giờ anh đang đọc sách đấy."

Dương Từ nghe vậy không trả lời ngay mà cuộn lấy người ngồi trên chiếc ghế sofa đơn nhỏ bên cạnh, để Tạ Nghiễn Thanh ngồi trong vòng tay anh như thế này. Đây là điều mà Dương Từ đã muốn làm từ lâu rồi, anh luôn tưởng tượng rằng một ngày nào đó họ có thể như thế này, ôm nhau và đọc cùng một cuốn sách mà họ thích đọc. Bây giờ ước nguyện của anh cuối cùng đã được thực hiện, Dương Từ cảm thấy anh vô cùng hạnh phúc, thực sự muốn tiếp tục... Tiếp tục như thế này mãi mãi.

Nhưng chưa kịp chìm đắm trong hạnh phúc thì Tạ Duyên Khanh đã thoát khỏi vòng tay anh: "Ngồi trong lòng em không thoải mái chút nào."

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ