Chương 88

26 0 0
                                    

Chương 88

Trong lòng của người anh cả Dương Lăng Húc này, Dương Từ luôn là một tên côn đồ vô dụng dốt nát. Mặc dù người ta nói rằng Dương Từ đã thi được hạng nhất trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhưng Dương Lăng Húc vẫn cảm thấy là Dương Từ đã đầu cơ trục lợi mới đạt được, hoàn toàn không tin rằng Dương Từ có khả năng làm tốt như vậy trong kỳ thi.

Về sự xuất hiện của một cố vấn trẻ trong nhà máy, Dương Lăng Húc đã nghe nói về nó từ lâu. Lúc này đột nhiên nghe được chị Lưu nói Dương Từ chính là người đó, trong lúc nhất thời, Dương Lăng Húc có cảm giác hắn chưa tỉnh ngủ, luôn cảm thấy mọi thứ trước mắt giống như một giấc mộng nực cười.

Dương Từ chỉ là một tên côn đồ mà thôi, anh có tài đức gì mà có thể làm cố vấn cho họ chứ, trước không nói đến Dương Từ có hiểu những kỹ thuật này hay không, ngay cả khi anh thực sự hiểu thì một đứa trẻ cũng có thể hiểu được bao nhiêu chứ? Các nhà lãnh đạo của nhà máy có lẽ đã mất trí rồi, làm sao họ có thể đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy, để cho Dương Từ làm cố vấn kỹ thuật cho một nhà máy lớn như vậy? Theo Dương Lăng Húc thấy, tốt hơn là tuyển dụng một người nào đó trên đường phố còn hơn là nhờ Dương Từ làm cố vấn.

Không đợi Dương Lăng Húc có thể tiếp tục suy nghĩ lung tung, tổ trưởng Vương bên cạnh chị Lưu đã cau mày nói: "Ngày thường, công nhân Dương khá có năng lực, nhưng ta không ngờ anh lại đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, sao có thể bởi vì tuổi tác của cố vấn Dương còn nhỏ, còn chưa làm rõ sự việc đã phủ định người ta rồi chứ? Với cả nhìn vẻ ngoài của hai người, hình như... là có quan hệ họ hàng với nhau đi, nhìn hơi giống nhau, hơn nữa đều họ Dương... yo, chẳng lẽ là anh em ruột sao?"

Chị Lưu nghe vậy mới chú ý đến Dương Lăng Húc và Dương Từ quả thực là trông có chút giống nhau. Sở dĩ trước đó cô ấy không có chú ý tới điểm này, là bởi vì khí chất của hai người không giống nhau. Khí chất của Dương Lăng Húc càng giống một nhà văn lịch lãm phong độ, trong khi đó Dương Từ rõ ràng là một người đọc sách nhưng lại giống một quân nhân non nớt.

Dương Từ sẽ cho mọi người cảm giác rằng anh giống như một quân nhân, chủ yếu là do trước đây đã được Dương Quốc Hữu huấn luyện tốt. Mặc dù bây giờ Dương Từ chỉ là một học sinh bình thường, nhưng trong từng cử chỉ của anh đều giống như một quân nhân, đặc biệt là tư thế thẳng như súng, cảm giác đầu tiền cho người ta quả thực là quá rõ ràng.

Chính vì sự khác biệt lớn về khí chất giữa hai người, thêm dáng vẻ chán ghét của Dương Lăng Húc đối với Dương Từ, chị Lưu mới không nhận ra rằng họ trông giống nhau. Lúc này, sau khi nghe tổ trưởng Vương nói như vậy, cô ấy càng nhìn hai người trước mặt càng cảm thấy giống nhau.

Chị Lưu lúc này liền bối rối, nếu vừa rồi cô ấy không nhìn lầm thì rõ ràng là Dương Lăng Húc đang muốn đuổi Dương Từ đi. Nếu... Nếu hai người họ là anh em ruột, thì Dương Lăng Húc là anh trai của Dương Từ mới đúng, một người anh trai ruột làm sao có thể đối xử với em trai mình như vậy chứ.

Khi Dương Lăng Húc nghe những lời của tổ trưởng Vương, phản ứng trong tiềm thức của hắn ta là phủ nhận nó. Nhưng nghĩ tới dáng vẻ của bọn họ quá rõ ràng, cho dù có phủ nhận, người khác nhất định sẽ không tin. Hơn nữa thông tin của hắn cũng không phải là bí mật, nếu thật sự có người muốn tìm hiểu, rất dễ dàng tìm ra. Thay vì sau khi nói dối lại bị vạch trần, tốt hơn hết là bây giờ hắn ta nên trả lời thành thật.

Dương Lăng Húc: "Nó thực sự là em trai của ta."

Chị Lưu: "Không phải, cậu ấy là em trai của ngươi sao ngươi lại đuổi cậu ấy đi? Nói đến cũng thật kỳ lạ, công nhân Dương ngươi đã làm việc ở đây lâu như vậy, người nhà gần như là không có xuất hiện ở đây nữa, có lẽ nào quan hệ với người nhà không tốt đi, nếu không thì lúc nãy ngươi đã không đuổi người ta đi như vậy rồi."

Dương Lăng Húc không muốn mọi người biết rằng bây giờ hắn ta và Dương Từ đã cắt đứt quan hệ nên nghe vậy chỉ có thể nói một cách khô khan: "Cũng không phải là quan hệ không tốt, chỉ là bọn họ đều là người nông thôn, cũng không thích lên huyện thành lắm."

Tổ trưởng Vương: "Công nhân Dương này, bây giờ không thịnh hành việc coi thường người nông thôn đâu, những thanh niên trí thức đó đều là người lên núi xuống nông thôn đấy, công nhân chúng ta và nông dân là một nhà, ngươi không thể chỉ vì người nhà là nông dân mà coi thường họ không cho họ vào huyện thành. Còn có ngươi và em trai ngươi vừa rồi rõ ràng là ngươi đã xua đuổi cậu ấy, là sợ sự tồn tại của cậu ấy khiến cho ngươi mất mặt sao? Mà thấy biểu cảm và cách cư xử hiện tại của ngươi, có lẽ vẫn chưa biết rõ cậu ấy là cố vấn trong nhà máy đi, nói đến người làm mất mặt trong hai người còn chưa biết là ai đâu."

Tổ trưởng Vương hiện tại là chủ nhiệm của bộ phận mới, đợi đến sau khi bộ phận mới hoàn toàn đi đúng hướng, ông ấy sẽ là lãnh đạo cao nhất của bộ phận mới. Chính vì điều này mà thái độ của ông ấy đối với Dương Từ luôn rất cung kính. Trước không nói đến sau lưng Dương Từ là gì, chỉ dựa vào thực lực của riêng Dương Từ cũng xứng đáng được ông ấy cung kính.

Bởi vì vào ngày đầu tiên khi Dương Từ đến nhà máy, để mọi người nhanh chóng hiểu được thực lực của mình, để tránh cho một số nhân viên cũ không phục lại đi gây rắc rối, anh đã thể hiện thực lực của mình ngay trong đêm đầu tiên. Các nhân viên trong bộ phận mới đã tâm phục khẩu phục với Dương Từ, đó cũng là lý do tại sao tổ trưởng Vương bọn họ lại rất tốt với Dương Từ.

Dương Từ còn trẻ đã tài giỏi như vậy, nếu đợi đến sau này thì càng là tiền đồ vô lượng. Họ phải nhân lúc trước khi Dương Từ một bước lên trời, sớm thiết lập mối quan hệ tốt với Dương Từ mới được, ai biết liệu họ có lúc nào cần thỉnh cầu tới anh hay không.

Dương Lăng Húc dám lớn tiếng với Dương Từ, nhưng khi đối mặt với tổ trưởng Vương và Chị Liu hắn ta lại không dám. Hai người này ở trong nhà máy lâu hơn hắn ta, đều là công nhân có lai lịch lâu đời trong nhà máy, không phải là người mà hắn ta có thể đắc tội được.

Cho nên khi nghe tổ trưởng Vương chế nhạo, Dương Lăng Húc ngoại trừ trong lòng rất tức giận ra, đến cả trên mặt cũng không dám tỏ ra khó chịu. Hắn ta hiện tại không phải là cái người trong tiểu thuyết kia, là một nam chính sau này có thể dựa vào năng lực đáng tin mà kiếm tiền, hắn ta chỉ là một người đàn ông bình thường được Tô Ấu Đình bảo vệ tốt.

Dương Lăng Húc: "Đúng vậy, vừa rồi ta thực sự là quá bốc đồng. Ta không ngờ nó... lại có tiền đồ như vậy, chủ yếu là do trước đây nó quá nghịch ngợm, lại thêm bọn ta đã lâu không nói chuyện với nhau, ta cũng không biết... bây giờ nó vậy mà có tiền đồ như vậy."

Chị Lưu nghe vậy khịt mũi một cái, vẻ mặt của cô ấy lại như hoàn toàn không thể tin được. Nhưng cô ấy không thèm quan tâm đến mối quan hệ của họ, nhiệm vụ chính của cô ấy là chăm sóc tốt cho Dương Từ, cô ấy không quan tâm Dương Lăng Húc đang có chủ ý gì.

Vì vậy, cô cũng không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Dương Lăng Húc, quay đầu và mỉm cười dịu dàng với Dương Từ giống như là lật mặt vậy: "Cố vấn Dương, thực sự là rất xin lỗi, lúc nãy chỉ là một hiểu lầm. Xưởng trưởng của bọn ta đã dặn dò qua rồi, ngay cả sau khi nhiệm vụ của cậu kết thúc, ký túc xá của cậu vẫn sẽ không chuyển đi."

Dương Từ có nhà riêng ở huyện thành, nếu không phải trong khoảng thời gian này anh phải đến đây làm cố vấn, anh thực sự không muốn từ xa chạy đến đây đâu. Vị trí của nhà máy này ở Nam thành, gần như là sắp ra khỏi huyện thành rồi, cách trường học của anh một đoạn xa, không có tiện như lúc ở nhà đi học. Tuy nhiên, bây giờ vì để kiếm tiền, để sau này có tiền mua tài liệu mua sách, anh cũng chỉ có thể làm việc chăm chỉ trong khoảng thời gian này.

Chị Lưu vừa nói vừa dẫn Dương Từ đến ký túc xá. Họ phải đợi Dương Từ đặt cặp sách xuống, liền phải đến bộ phận mới để tăng ca. Vì ban ngày Dương Từ phải đi học nên trong thời gian này mọi người đều làm ca tối, chỉ có hai ngày cuối tuần là đi làm bình thường.

May mà trong khoảng thời gian này, đợi đến khi lô radio đầu tiên được sản xuất, cố vấn kỹ thuật Dương Từ sẽ không cần phải bận rộn nữa, các công nhân khác có thể đi làm bình thường rồi.

Dương Từ đi theo sau chị Lưu, vừa đi vừa nhìn Dương Lăng Húc, thấy sắc mặt của Dương Lăng Húc lúc này thật khó coi, nhân lúc không ai để ý đến mình anh không khỏi nở một nụ cười với Dương Lăng Húc. Thấy vậy, Dương Lăng Húc gần như nghiến răng nghiến lợi, nhưng vì tổ trưởng Vương và chị Lưu đều ở đây nên cuối cùng hắn ta chỉ có thể nhìn Dương Từ một cách khó khăn.

Dương Lăng Húc cứ nhìn họ đi xa, rồi mới bước ra ngoài với vẻ vô cùng căm phẫn. Vốn dĩ hắn ta còn có việc khác phải làm, nhưng vì bị Dương Từ làm cho tức giận nên quên mất, cho đến khi về đến nhà hắn ta mới nhớ ra. Không đợi hắn ta quay người đi xuống lầu lần nữa, đã bị bác gái đang nấu ăn ở hành lang nhìn thấy.

Bây giờ đã là buổi tối đến giờ nấu ăn rồi, cả tòa nhà tập thể đều là mùi khói dầu, một đám người chen chúc nhau bận rộn, có cả tiếng trẻ con cãi nhau. Người bác gái sống đối diện nhà Dương Lăng Húc vừa nhìn thấy hắn ta quay lại đã chào hỏi hắn.

Người bác gái hét lên: "Ai dô, cháu trai, ngươi đã trở về rồi à, hình như có khách đến nhà ngươi đấy, vừa rồi vợ ngươi còn đang nhắc tới ngươi đấy."

Dương Lăng Húc nghe vậy thì dừng bước chân, hắn ta thu lại vẻ mặt không vui, gượng cười nói với bác gái: "Dạ, cháu vừa mới trở về, bác bận việc trước, cháu về nhà xem trước."

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ