Chương 138

15 2 0
                                    

Chương 138

Sau cả buổi chiều, Dương Từ đều bị các giáo sư này lôi kéo, vẫn cứ thảo luận về tác phẩm này của anh. Từ chất liệu vỏ của chiếc xe, đến năng lượng cung cấp năng lượng cho chiếc xe và thiết bị tín hiệu do chính Dương Từ chế tạo.

Thấy đã gần bảy tám giờ tối, mọi người mới nhớ tới chuyện thu học sinh, rồi lại tranh cãi không dứt suốt nửa tiếng đồng hồ. Vốn dĩ giáo sư Trần có tính cách nói một không nói hai, nếu ông ấy đã chỉ đích danh muốn người học sinh Dương Từ này, cho dù thế nào cuối cùng thì Dương Từ đều phải theo ông ấy.

Nhưng tình huống lần này lại khác, tác phẩm của Dương Từ rất có ích trong quân đội, cho dù kỹ thuật hiện tại không thể sản xuất hàng loạt nhưng bọn họ có một thiên tài thông minh như Dương Từ, nhất định phải mượn người để đi nghiên cứu một hồi.

Ngoài ra, Dương Từ đã tự học được rất nhiều kiến ​​​​thức chuyên môn, một học sinh như anh không thể chỉ có giáo viên được. Cho nên sau khi mọi người thảo luận kỹ càng, họ định để Dương Từ đi vào bộ đội với thủ trưởng Tần trước, đợi bên quân đội bên kia dùng xong rồi khi trở về lại học tập với bọn họ.

Thủ trưởng Tần cho Dương Từ hai ngày để giải thích tình hình bên đây với gia đình anh. Vì trường sắp nghỉ hè nên lần này Dương Từ rời đi nhất thời sẽ không về được liền, đoán chừng phải đợi đến lúc khai giảng mới có thể từ bên đó trở về, cho nên anh vẫn cần phải thông báo cho gia đình.

Vào ngày hôm sau sau khi cuộc thi khoa học và kỹ thuật kết thúc, thay vì trao cho Dương Từ hạng nhất, anh đã được trao giải đặc biệt. Vì Dương Từ so với các học sinh khác, trong mắt nhiều giáo viên, anh là đang đè bẹp người khác, điều này sẽ gây đả kích nghiêm trọng đến sự tự tin của các học sinh tham gia khác.

Dương Từ không có bất kỳ phản đối nào về điều này, vốn dĩ anh là một người tự mang bug nên anh thực sự rất xấu hổ khi tranh giành hạng nhất với họ. Nhưng cho dù anh không tham gia thi đấu, phần thưởng nên đưa cho anh vẫn là phải đưa cho anh. Dù sao thì những người biết chuyện bên trong đều biết Dương Từ đã mang đến cho họ bao nhiêu bất ngờ.

Nếu tác phẩm có sự tham gia của Dương Từ thực sự thành hiện thực, nó nhất định sẽ có đóng góp to lớn cho đất nước của họ. Cho nên Dương Từ ngoài giấy chứng nhận và cúp của giải thưởng đặc biệt, cho dù là bên trên hay là nhà trường đều thưởng cho anh.

Sau khi Dương Từ nhận giải, anh mang theo đồ trực tiếp trở về nhà. Anh dự định ở nhà một ngày, sau đó sẽ trực tiếp từ nhà xuất phát. Hôm nay thời tiết đã rất nóng, anh đi bộ đội cũng không cần mang theo quá nhiều đồ vật, chỉ cần hai bộ quần áo để thay là được.

Đến gần bốn giờ chiều, Dương Từ ngồi xe trở về nhà. Dương Mãn Thương đưa ông bà nội ra ngoài đi chơi, Lưu Tiêm Mai đang chuẩn bị bữa tối ở nhà, còn Dương Gia Hữu đang bế con đi tới đi lui trước nhà.

Sau khi ở cử xong Vu Hân Tuyết đã đến trường, trong thời gian này đứa con đều là Dương Gia Hữu chăm sóc. Bởi vì trong tay hai vợ chồng trẻ còn có một ít tiền tiết kiệm, lại thêm ở nhà ăn uống cũng không cần bọn họ lo lắng, nên Dương Gia Hữu định đợi đến khi con lớn rồi mới đi làm.

Những người còn lại trong Dương gia đối với việc này cũng không có ý kiến ​​gì, dù sao hiện tại đều là người già nhàn rỗi ở nhà, ông bà bây giờ chỉ muốn dưỡng già, mà Dương Mãn Thương và Lưu Tiêm Mai cũng không muốn giữ cháu nữa. Đối với họ mà nói so với việc để họ giữ một đứa cháu, chỉ nấu cơm nhiều hơn cho hai người ăn căn bản không là gì cả.

Chăm sóc con cái là một công việc vô cùng vất vả, ban ngày không những cực khổ mà ban đêm cũng không được nghỉ ngơi thoải mái, lâu ngày cơ thể người già sẽ bị ảnh hưởng. Ngoài ra, cuộc sống trong nhà hiện đang diễn ra tốt đẹp, có một đứa trẻ có năng lực như Dương Từ, và họ đều muốn sống thêm vài năm nữa để hưởng phúc của con cháu.

Dương Từ đã lâu không trở lại, lần này ngoại trừ phần thưởng vừa đạt được, anh còn lấy ra rất nhiều thứ tốt từ trong không gian. Một số trong số đó là những món đồ mà anh đã tích trữ từ trước, và phần còn lại đều là những món đồ anh mới mua ở trường. Ví dụ như sữa bột cho người già và trung niên, như sữa và thịt cho chị dâu ba để bồi bổ cơ thể, vải để may quần áo cho gia đình, v.v.

Ban đầu, Dương Từ muốn trực tiếp mua quần áo, dù sao thì quần áo trong hệ thống Taobao cũng rẻ. Bất quá nghĩ đến ngày thường Lưu Tiêm Mai tương đối rảnh rỗi, tìm chút việc để bà ấy làm cũng là một chuyện rất vui. Theo Dương Từ thấy, may quần áo không phải là niềm vui gì, nhưng trong mắt phụ nữ thời đại này, có đủ vải ở nhà để họ may quần áo cho mình là điều khiến họ cảm thấy hạnh phúc.

Hơn nữa, Dương gia hiện tại lại có thêm một đứa cháu, Lưu Tiêm Mai luôn cằn nhằn về việc may quần áo cho nó, cho nên lần này Dương Từ đặc biệt mua rất nhiều vải. Anh đã một hơi mua rất nhiều màu sắc và chất liệu khác nhau trong, và cửa hàng còn nhiệt tình gửi thêm cho anh một số vải vụn, Dương Từ đã tiện thể mang tất cả chúng về.

Lưu Tiêm Mai nghe thấy giọng nói của Dương Từ bên ngoài, liền cầm theo nắm rau từ bên trong đi ra. Ngay khi nhìn thấy những chiếc túi lớn nhỏ trong tay Dương Từ, bà nhanh chóng đặt rau xuống và chạy về phía Dương Từ: "Ai ya, không phải ngươi nói sẽ bận một khoảng thời gian sao? Sao đột nhiên lại trở về rồi?"

Dương Từ nghe vậy liền để đồ đạc xuống, nói với Lưu Tiêm Mai: "Con trở về ở lại một ngày, sau đó còn phải đi nữa."

Lưu Tiêm Mai nghe thấy lời của Dương Từ, bà ấy chỉ muốn hỏi sao thời tiết nóng nực như vậy mà anh chạy tới chạy lui làm gì, nhìn anh xem cả người đều là mồ hôi. Kết quả vừa chuyển mắt, nhìn thấy tấm vải lần này Dương Từ mang về, lập tức quên mất mình muốn nói gì với con trai, tiến lên sờ tấm vải, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Trời ơi, con lấy đâu ra mà nhiều vải như vậy, nhiều như vậy phải dùng không ít vật liệu đi?"

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ