Chương 122

17 1 0
                                    

Chương 122

Khi Dương Từ và đối phương cùng nhau đưa tay ra, anh đã vô thức ngước mắt lên đối mắt với đối phương. Vẻ ngoài của đối phương không phải kiểu thanh tú, ngoại trừ trên lông mày có một vết sẹo, nhìn qua có chút dữ tợn, nhưng thật ra là một người đàn ông trưởng thành tướng mạo đoan trang.

Nhưng cho dù đối phương trông có dịu dàng và đoan trang đến đâu, thì khí chất toát ra từ anh ấy lại hoàn toàn ngược lại, mang đến cho người ta một loại khí chất đáng sợ mãnh liệt đến mức gần như áp đảo người khác. Loại khí chất này không phải người bình thường sẽ có, ít nhất trong cuộc đời của Dương Từ, anh hiếm khi gặp được. Có lẽ chỉ có người như Dương Quốc Hữu mới có thể chống chọi được chút với người đàn ông trước mặt này. Khi những người bình thường đối mặt với loại người có khí chất như vậy, đều sẽ bị đối thủ nghiền nát hoàn toàn trong phút chốc.

Đặc biệt là khi hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, nếu không phải Dương Từ có được sự bình tĩnh vì đã sống qua hai kiếp người, thì ngay khi hai người đối mặt nhau, có lẽ Dương Từ đã bị khí thế của đối phương trấn át rồi. May mà Dương Từ dù sao cũng đã sống hai đời rồi, khí thế lớn như thế nào mà anh chưa từng thấy chứ, anh nhanh chóng từ trong khí thế của đối phương bình tĩnh lại, còn quả quyết bắt lấy Dương Mộng Liên trước.

Theo lý mà nói đối phương hoàn toàn không quen biết Dương Mộng Liên, trong tình huống có người em trai Dương Từ này cùng với một sĩ quan trẻ, đối phương đứng ở xa hơn không thể nào lại chạy đến đây ôm người được. Nhưng khi Dương Mộng Liên đột ngột ngã xuống, đối phương lại đột nhiên tiến tới cùng giơ tay ra như Dương Từ.

Nghĩ đến đây, Dương Từ có chút không hài lòng, sau khi liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt lo lắng hỏi Dương Mộng Liên: "Làm sao vậy? Chị không thoải mái ở đâu sao?"

Dương Mộng Liên nghe thấy giọng nói lo lắng của em trai, trong lòng tự giơ ngón cái cho chính mình, xem ra vừa rồi cô ấy diễn rất tốt, ngay cả với một Dương Từ thông minh như vậy cũng bị cô ấy lừa. Cô cẩn thận nhéo cánh tay của Dương Từ như để nói với em trai rằng cô vẫn ổn.

Dương Từ không hổ danh là một nửa ảnh đế, sau khi bị chị gái nhéo tay, anh lập tức hiểu ra thủ đoạn của chị gái mình. Dù sao thì để đối phó với hai tên vô lại như vậy, chỉ có thể sử dụng các thủ đoạn đặc biệt để đối phó với họ. Vừa nghĩ đến mình và chị gái đều phải chịu thiệt thòi, Dương Từ người vừa bao che khuyết điểm vừa ghi thù liền thuận thế lo lắng nói: "Chị ơi chị, chị đừng làm em sợ, nếu như chị có chuyện gì ngoài ý muốn, em cũng không còn mặt mũi nào để về gặp ông bà cha mẹ đâu."

Dương Mộng Liên nghe vậy khẽ cau mày yếu ớt, nhìn có vẻ như cơ thể bây giờ của cô ấy đang ở trong tình trạng rất tệ. Cô bắt chước bộ dáng giả vờ đáng thương của Dương Từ lúc trước, có chút sợ hãi nhìn hai vợ chồng, đột ngột thay đổi thái độ mãnh liệt lúc trước sợ hãi nói: "Không... không có gì, bà ấy cũng không phải cố ý, là ta... Là do sức khỏe của ta không tốt..."

Khi người phụ nữ trung niên nghe thấy những lời này của Dương Mộng Liên, bà ta tròn xoe mắt nhìn cô ấy, muốn chất vấn xem Dương Mộng Liên có ý gì? Bị người đàn ông trung niên bên cạnh kéo tay, lời nói bên miệng của người phụ nữ trung niên mới không nói ra.

Vì chính viên sĩ quan trẻ đã ngăn cản Dương Mộng Liên lại nên Dương Mộng Liên mới bị người phụ nữ trung niên làm bị thương. Mặc dù không biết rõ Dương Mộng Liên bị làm sao, nhưng lúc này khi nhìn thấy cô cuộn người không thoải mái, viên sĩ quan trẻ lập tức lo lắng hỏi: "Đồng chí, đồng chí, đồng chí bị đau ở đâu sao? Hay trước đó có bị thương gì không?"

Bọn họ hiện tại đang ở trên tàu hỏa, thứ nhất không thể tùy tiện dừng xe, thứ hai trên tàu cũng không có nhân viên y tế nào, nếu như Dương Mộng Liên thật sự xảy ra chuyện gì, thì anh ấy sẽ là người chịu trách nhiệm nhiều nhất. Vốn dĩ anh ấy là có ý tốt đến giúp đỡ, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.

Dương Mộng Liên nhìn thấy sự áy náy của viên sĩ quan trẻ, nhưng cô ấy nghĩ đến nếu không phải do anh ấy ngăn cản cô ấy lại, cô ấy đã không bị bà dì đó cào, để đối phương cảm thấy có lỗi một chút về chuyện này cũng được, tránh cho sau này anh ấy lại gặp phải chuyện như ngày hôm nay sau đó lại bị người có tâm tư xấu xa lợi dụng.

Đương nhiên, Dương Mộng Liên ở đây diễn kịch không phải là để nhắm vào sĩ quan trẻ. Mà là muốn học theo dáng vẻ trước đó của em trai, dùng phương thức như này để tìm công bằng cho bản thân mình.

Ngay cả ba người lãnh đạo này không nhất định sẽ là người lãnh đạo trực tiếp (sau này) của cô ấy, nhưng tương lai cô ấy sẽ là một sinh viên học viện quân sự vẫn là phải chừa chút mặt mũi. Nếu cô ấy đã không thể ở trước mặt lãnh đạo tương lai đánh người, vậy thì chỉ có thể trả thù bằng cách này.

Nghĩ như vậy, Dương Mộng Liên hít hít mũi, ngây người buộc mình phải làm ẩm ướt đôi mắt. Vốn dĩ cô ấy là một người xinh đẹp như hoa như ngọc, e hèm... Bây giờ cô đang dựa vào lòng em trai với khuôn mặt yếu ớt, đôi mắt đẫm lệ nhìn càng đáng thương.

Người đàn ông cao lớn và lịch lãm đứng bên cạnh Dương Từ lúc này, chính là vị thủ trưởng trẻ tuổi đã từng kiểm tra huấn luyện của Dương Tụng Quốc trước đây. Khoảnh khắc vừa mới nhìn thấy Dương Mộng Liên, anh ấy đã nhận ra Dương Mộng Liên chính là người trong bức ảnh ngày hôm đó. Ngoài ra, anh ấy và Dương Quốc Hữu cũng là người quen cũ nên khi nhìn thấy Dương Mộng Liên đột ngột ngất xỉu, anh ấy vô thức muốn xông tới đỡ lấy cô.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Dương Mộng Liên, người đàn ông lịch lãm liền nói với Dương Từ: "Vẫn là để ta đến đỡ cho, ta biết chút y thuật." Thấy vậy, Dương Từ vô thức muốn từ chối, ngoại trừ việc anh không muốn một người đàn ông lạ chạm vào chị gái mình, thì nguyên nhân chủ yếu là vì anh biết rõ cơ thể của Dương Mộng Liên không có vấn đề gì cả, nếu bị đối phương nhìn ra vấn đề gì đó thì xong đời rồi.

Đương nhiên Dương Mộng Liên cũng biết điều này, cô rất không muốn bị đối phương đỡ lấy, nhưng khi ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của đối phương, lời nói từ chối bên miệng lại không dám nói ra.

Mấy năm nay Dương Mộng Liên được gia đình chiều chuộng, tính cách không chỉ có chút thẳng thắn mà còn rất lớn gan. Cô hầu như không sợ ai, ngay cả trước đây khi gặp côn đồ lưu manh, cô cũng dám một mình lên đọ sức với chúng.

Tuy nhiên, với tính cách như vậy của cô, lại bị ánh mắt của đối phương dọa sợ, không hiểu ra sao mà đột nhiên không dám di chuyển. Biết rõ cứ như thế này thì không được, lỡ như bị đối phương phát hiện dáng vẻ không thoải mái của cô là giả vờ, đến lúc đó cô ấy còn có thể báo thù cho bản thân như nào được chứ?

Nam tử lịch lãm không có làm gì khác, chỉ là nhẹ nhàng dùng cánh tay đỡ lấy cơ thể của cô, vừa hạ mắt hỏi thăm tình hình hiện tại của cô, vừa vươn tay bắt mạch.

Anh ấy lớn tuổi hơn Dương Quốc Hữu, mấy năm đầu đã tham gia nhiều trận chiến hơn, gian khổ mà anh ấy từng trải qua thì càng là nhiều vô số kể. Một quân nhân sở dĩ học được một chút trung y, chủ yếu vẫn là bởi vì điều kiện ban đầu trong chiến tranh quá kém. Anh ấy là bị thúc ép trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, mới trong hoàn cảnh chiến tranh tự học được trung y. Mặc dù trình độ y thuật của anh ấy không thể so sánh được với các bác sĩ thực thụ, nhưng trên chiến trường anh ấy vẫn cứu được một vài người.

Cặp vợ chồng trung niên nhìn Dương Mộng Liên mặt mày đau đớn, liền cảm thấy là Dương Mộng Liên đang cố tình giả vờ muốn tống tiền họ. Bởi vì trước đây khi họ động tay với Dương Mộng Liên, cô bé Dương Mộng Liên đó luôn chiếm ưu thế. Chỉ có đến cuối cùng khi Dương Mộng Liên bị sĩ quan trẻ chặn lại, người phụ nữ trung niên mới tìm được cơ hội cào mặt cô.

Người phụ nữ trung niên không cảm thấy lúc mà bà ta cào cô ấy, có thể sẽ biến Dương Mộng Liên thành bộ dạng như bây giờ. Hoặc là Dương Mộng Liên cố ý giả vờ muốn tống tiền, hoặc là bản thân Dương Mộng Liên trong người có bệnh gì đó, nếu không một người đang yên đang lành chỉ cào có một chút cũng không đến nỗi như vậy.

Người phụ nữ trung niên nhìn Dương Mộng Liên, có lẽ vì sợ bản thân bị tống tiền nên không khỏi mở miệng biện hộ cho bản thân: "Ta chưa có làm gì ngươi đâu, các ngươi đừng có mà dùng chuyện này để tống tiền bọn ta!"

Làm học bá trong văn niên đại (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ