Là Lục Bắc Thần đột ngột phanh gấp, lực không hề nhỏ.
Cố Sơ không biết đã xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp hoàn hồn Lục Bắc Thần đã nghiêng người, giúp cô nhặt di động lên, màn hình vẫn còn duy trì liên lạc, ba chữ 'Kiều Vân Tiêu' cực kỳ nổi bật.
"Vừa rồi có một con chó chạy ngang qua." Lục Bắc Thần lẳng lặng liếc nhìn màn hình di động rồi đưa nó cho cô, sắc mặt tỉnh bơ: "Có va vào đâu không?"
Cố Sơ rướn cổ lên, cũng không nhìn thấy có con chó nào, lắc đầu đáp không sao.
Đầu kia điện thoại có vẻ sốt ruột, cứ gọi tên cô mãi, như vậy khiến Lục Bắc Thần không muốn nghe thấy cũng khó. Cô vội vàng áp di động vào tai, hạ thấp giọng nói: "Em không sao."
"Em đang ở cùng ai đó?" Kiều Vân Tiêu hơi ngập ngừng: "Sao ban nãy anh lại nghe thấy giọng đàn ông?"
"... Một người bạn ạ."
"Một người bạn?"
"Bên này em còn chút việc, nói chuyện sau nhé." Vội vàng cúp máy, trái tim của Cố Sơ vẫn đang đập từng nhịp bất an, thình thịch, thình thịch.
"Không sao chứ?" Lục Bắc Thần thản nhiên hỏi.
Cố Sơ há hốc miệng, một lúc lâu sau mới đáp: "Không sao."
Trả lời xong, cô thầm lẩm bẩm trong lòng: Câu "Không sao chứ?" của Lục Bắc Thần rốt cuộc là đang hỏi ai?
Sau khi một sự cố nho nhỏ xen ngang, mọi thứ đều bình thường trở lại. Có điều lại yên ắng, ngoại trừ tiếng mưa lộp bộp đập vào cửa xe, bầu không khí chìm vào một sự kỳ lạ khó nói thành lời. Cố Sơ nhân lúc chiếc xe quay đầu bèn liếc trộm Lục Bắc Thần. Nét mặt anh dường như không có gì thay đổi, vui giận không thể hiện qua lời nói.
Độ sáng của ngọn đèn đường bên ngoài bị nước mưa làm yếu đi, khi chiếu vào trong xe chỉ còn một dải mờ mờ ảo ảo. Đường nét trên gương mặt nghiêng của anh cực kỳ cương nghị, sống mũi càng nhìn càng thẳng tắp, có điều bờ môi mím hơi lại. Sau khi quay mặt đi, Cố Sơ càng cảm thấy không an tâm. Có phải anh đã biết người gọi tới là Kiều Vân Tiêu không? Qua mấy lần tiếp xúc trước, có thể thấy anh cực kỳ khó chịu với Kiều Vân Tiêu. Liệu anh sẽ có suy nghĩ gì?
Sau khi một loạt các câu hỏi tưởng tượng lần lượt 'oanh tạc' não bộ, Cố Sơ lại cảm thấy nực cười. Cho dù anh có ghét Kiều Vân Tiêu đi chăng nữa thì Kiều Vân Tiêu vẫn ở đó, tất cả đều đã xảy ra rồi, còn có thể cứu vãn cục diện gì nữa đây?
Tới tiểu khu, Lục Bắc Thần dừng xe lại. Cố Sơ cảm ơn, đang định xuống xe thì nghe thấy Lục Bắc Thần nói: "Tôi đưa cô vào tòa nhà."
"Không cần đâu ạ."
"Cô muốn dầm mưa đi lên nhà?" Lục Bắc Thần nghiêng người cầm ô lên.
Cố Sơ lí nhí nói một câu cảm ơn.
Đang định mở cửa xe thì Lục Bắc Thần chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn lấy từ ghế sau ra một chiếc túi rất tinh xảo. Cố Sơ nhận ra chiếc túi này, nó thuộc về khách sạn, bèn tò mò hỏi: "Đây là?"
"Bữa tối cô làm đấy, mang về mà ăn." Lục Bắc Thần đưa cho cô.
Cố Sơ ngỡ ngàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Ân Tầm ( I )
RomanceTên tác phẩm : Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Tác giả : Ân Tầm Nam nữ chính : Lục Bắc Thần & Cố Sơ Dịch giả : Tô Ngọc Hà