Chương 134 : Bức Tranh Bốn Người.

1.9K 33 4
                                    

Lục Bắc Thần vẫn cưỡng ép kéo cô về khách sạn. Khu thành mới đèn điện rực rỡ mang một sắc màu xa hoa, khác hẳn với nét yên ắng của khu thành cũ, ở đây phần nhiều tượng trưng cho tiền bạc và quyền quý. Nếu trước đây không phải vì công việc, nếu sau này không phải vì Lục Bắc Thần, có thể buổi tối cô sẽ không tới chỗ này.

Một thành phố dù có chói lọi cỡ nào, dẫu có mê hoặc ra sao, nếu không có ai đó cạnh bên cùng sẻ chia với bạn cũng là phí hoài mà thôi.

Chiếc xe đỗ lại trước cửa khách sạn. Có bảo vệ đi tới định mở cửa xe ra nhưng bị Lục Bắc Thần ngăn lại.

Lục Bắc Thần không có ý xuống xe, người bảo vệ cũng cung kính đợi ở bên ngoài. Cố Sơ giơ tay mở cửa nhưng cửa xe vẫn bị khóa chặt. Anh như một con thú lặng lẽ đợi chờ, quanh người toát ra một hơi thở khiến cô bất an.

"Rốt cuộc anh định làm gì?" Cố Sơ chộn rộn trong lòng.

Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô, đôi đồng tử mang màu đen đậm như mực: "Vì sao lại trốn tránh tôi?"

Cố Sơ biết ngay sớm muộn gì anh cũng đánh vào trọng điểm, tất cả những biểu hiện ở nhà mợ chỉ là giả mà thôi, anh đến thẳng như vậy chẳng qua chỉ muốn tuyên bố chủ quyền của mình. Người đàn ông này bá đạo đến mức khiến người ta hoảng sợ, ép cô liên tục phải lùi về sau cho tới khi lâm vào đường cùng.

"Tôi chỉ cảm thấy... quá hoang đường rồi." Cô hít sâu, thành thật nói.

"Hoang đường?" Lục Bắc Thần rướn người tới: "Quan hệ với tôi là rất hoang đường?"

Lời nói bạo dạn của anh quả thực làm Cố Sơ kinh hãi, bả vai cô chợt run lên. Cô hoảng loạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Người bảo vệ ngoài kia rất biết điều, thấy chủ xe không có ý định bước xuống nên đã tránh ra một khoảng cách xa mấy mét, đứng đợi.

Thế nên, hoàn toàn không một ai nghe thấy lời Lục Bắc Thần nói.

Hơi thở của Cố Sơ dồn dập, không biết nên trả lời thế nào. Lục Bắc Thần thấy sắc mặt cô đỏ hồng, cõi lòng đầy ắp yêu thương. Anh bất giác giơ tay chạm khẽ lên gò má mềm mại của cô. Cô như con chim sợ cành cong, lập tức né tránh theo phản xạ.

"Còn xấu hổ cơ à?" Giọng nói của anh ngập tràn ý cười, trầm trầm rất êm tai.

Câu nói này lại càng giống như đang dỗ dành.

Cô khẽ mím môi, cứ cảm thấy hơi thở của anh kề sát, nóng rực.

"Đã nghỉ ngơi tốt chưa?" Lục Bắc Thần dịu dàng hỏi.

Cố Sơ nhìn anh đầy cảnh giác.

Lục Bắc Thần nhìn thấu sự cảnh giác của anh, bật cười: "Dáng vẻ của em quả thực khiến đàn ông muốn phạm tội."

"Tôi muốn xuống xe."

Một giây sau, cằm cô bị Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nắm lấy, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Biểu cảm của anh trông rất nghiêm túc và chân thành: "Năm năm trước... em đã nói dối."

Lòng Cố Sơ chợt run lên: "Tôi không hiểu anh đang nói gì."

"Trước giờ em chưa từng cùng với Kiều Vân Tiêu."

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc - Ân Tầm ( I )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ