Chu Thanh Ngô lên núi hái mấy gốc hoàng liên, đây là loại thảo dược thường dùng để tẩy trùng, ngoài ra nó còn trị tiêu hóa kém, tiêu chảy, cũng không biết có tác dụng đối với chó con hay không. Bất quá Chu Thanh Ngô hiểu rõ đặc tính loại thuốc này, cho dù không trị được bệnh cũng không có độc tính, có thể hái về thử một chút.Nấu xong thuốc, hai người phí thật lớn sức lực mới đút được cho tiểu cẩu uống, nước thuốc lăn lộn văng đầy đất. Mạnh Sơ Hi chọc chọc tiểu gia hỏa đang núp ở trong ổ kêu ô ô, nói: "Thật không ngoan, nhìn xem ngươi lăn lộn thế nào."
Chu Thanh Ngô ở một bên cười, lôi kéo Mạnh Sơ Hi: Tỷ đặt tên cho nó đi.
Mạnh Sơ Hi tự hỏi một phen, nhìn nhóc con này, cười nói: "Luôn là ô ô kêu to, vậy đặt là Ô Ô đi."
Chu Thanh Ngô phụt cười ra tới: Làm sao tùy tiện như vậy.
Mạnh Sơ Hi nhìn nàng, con ngươi vừa chuyển, khóe miệng ý cười càng thêm thâm: "Ô Ô khá tốt."
Chu Thanh Ngô có chút lăng, nàng còn không phản ứng kịp: Thật muốn kêu......
Nàng có chút không biết làm sao diễn tả ô ô, vì thế dẩu miệng làm hai cái không tiếng động ngô ngô.
Nhìn tiểu cô nương vẻ mặt kinh ngạc còn ở kia dẩu miệng, Mạnh Sơ Hi bị trêu đến hết sức vui vẻ, nàng cười nửa ngày mới duỗi tay xoa xoa gương mặt tiểu cô nương đang sinh khí: "Không được rồi, Thanh Ngô nhà ta làm sao đáng yêu như vậy."
Gương mặt lại bị người nhéo, Chu Thanh Ngô có chút bất đắc dĩ, người này như thế nào luôn thích xoa mặt nàng. Ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ lại không trốn, Mạnh Sơ Hi càng thêm buồn cười, chậm rãi buông nàng ra, khẽ cười nói: "Liền như vậy quyết định kêu nó Ô Ô." Nơi này chính là có cái Ngô Ngô.
Bởi vì nghĩ đến chuyện này, nàng liền đặt cho tiểu cẩu một cái tên kỳ quái như vậy. Chó con vươn đầu khỏi ổ, nghiêng đầu nhìn hai người trước mắt, lại ô ô kêu vài tiếng.
"Ô Ô." Mạnh Sơ Hi ngồi xổm xuống gọi nó một tiếng.
"Ô, ô." Đây là tiểu cẩu đáp lại.
Mạnh Sơ Hi lại cười ra tiếng: "Muội xem, nó thích đấy."
Chu Thanh Ngô ở một bên nhìn Mạnh Sơ Hi đột nhiên nổi lên tính trẻ con, cười đến mi mắt cong cong, nàng càng hy vọng Ô Ô có thể sống sót.
Nấm mối hái về được Mạnh Sơ Hi đem đi phơi, chờ về sau dư dả liền có thể đem nấm mối hầm canh, mùa sinh trưởng của nó kéo dài, qua mấy trận lại hái về cấp Chu Thanh Ngô nếm thử mới mẻ.
Bởi vì giữa trưa chưa kịp ăn cơm, buổi chiều các nàng quyết định nấu cơm sớm một chút. Nhìn đến Chu Thanh Ngô vo gạo, Mạnh Sơ Hi tức khắc sửng sốt:"Trong nhà khi nào có gạo nếp?"
Chu Thanh Ngô ôn cười nhìn nàng, đem gạo nếp cho vào trong nồi, Mạnh Sơ Hi hồi ức lại: "Hôm nay muội mua?"
Chu Thanh Ngô xoa xoa nước trên tay, đánh xuống thủ thế: Tỷ đã nói xôi gạo nếp nấm hương ăn ngon, trong nhà vừa vặn có nấm hương.
Đây là tháng mười năm trước nàng thuận miệng đề một câu, không nghĩ tới Chu Thanh Ngô lại nhớ kỹ, hôm nay còn đi mua gạo nếp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH-Edit hoàn]Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô-Thời Vi Nguyệt Thượng
RomanceThể loại: Xuyên qua cổ đại, An cư làm ruộng, mỹ thực, ngọt văn, hỗ công, 1x1, HE Nhân vật chính: Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi Văn án: Mạnh Sơ Hi chưa từng nghĩ nhân sinh chính mình sẽ ở một lần tham quan bảo tàng mộ cổ liền bị đảo lộn nghiêng trời lệch...