Sau khi con ma men làm ầm ĩ rối loạn tâm Chu Thanh Ngô liền nằm sấp xuống ngủ, rượu Đồ Tô không gắt, Chu Thanh Ngô thấy nàng thích uống liền không cản, Mạnh Sơ Hi uống cũng không nhiều lắm, nào biết tửu lượng của nàng thấp như vậy, uống lên hai ly liền say.
Chu Thanh Ngô đem nước ấm đánh hảo, muốn gọi tỉnh nàng rửa mặt đi ngủ, nhưng Mạnh Sơ Hi ồn ào đòi đón giao thừa, người uống say không nói đạo lý, nơi nào lay chuyển được. Lại sợ nàng cảm lạnh, Chu Thanh Ngô bất đắc dĩ đem chiếu trải ở bên cạnh nàng, lót đệm chăn làm nàng ngồi ở mặt trên, đắp chăn liền như vậy lệch qua trên bàn ngủ.
Than hỏa vẫn luôn châm, trong phòng an nhàn ấm áp, Chu Thanh Ngô ngồi ở bên cạnh liền nhìn nàng, khóe miệng câu lấy một nụ cười nhẹ. Người trong lúc ngủ mơ bẹp hạ miệng, sắc mặt đà hồng, Chu Thanh Ngô nhịn không được chọc chọc mặt nàng, Mạnh Sơ Hi bị người quấy nhiễu, liền nổi lên tính trẻ con mà nhăn chặt mặt, lẩm bẩm nói: "A tỷ, đừng nháo."
A tỷ? Chu Thanh Ngô ngón tay tức khắc cứng đờ, thật lâu sau nàng chậm rãi thu hồi tay, trong mắt cười đã bị một cổ u ám che khuất. Nàng không tiếng động thở dài, thay Mạnh Sơ Hi dịch dịch chăn, như cũ an tĩnh nhìn nàng, nghênh đón một năm mới đã đến. Mạnh Sơ Hi một giấc này ngủ tới ngày hôm sau, lúc mở mắt nhìn chính mình đã ngủ ở trên giường, nàng duỗi tay xoa xoa trán, có chút đau đầu. Nàng vừa muốn đẩy chăn ngồi dậy đã bị khí lạnh kích đến rụt trở về, mà cửa phòng lúc này cũng mở ra, Chu Thanh Ngô trong tay bưng một chén canh đi đến.
Nhìn thấy tiểu cô nương đi vào, tối hôm qua nhỏ nhặt ký ức bắt đầu linh tinh dũng mãnh xông vào não, chính mình phủng mặt nàng, lại sờ lại véo, còn...... Còn hôn nàng một ngụm.
Mạnh Sơ Hi a một tiếng vùi vào trong ổ chăn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Chu Thanh Ngô có chút lăng, theo sau bật cười vỗ vỗ chăn. Mạnh Sơ Hi ló đầu ra nhìn nàng, mặt đều đỏ, ậm ừ nói: "Thanh Ngô, đêm qua ta uống nhiều quá, ta......"
Chu Thanh Ngô ánh mắt hơi lóe, cuối cùng làm bộ dường như không có việc gì, duỗi tay nói: Ân, ngươi uống nhiều quá, không chịu trở về ngủ. Tới, uống chút canh nóng.
Thấy Chu Thanh Ngô không nhắc lại chuyện đêm qua nữa, Mạnh Sơ Hi nhẹ nhàng thở ra, từ trong ổ chăn bò ra tới, chỉ là trong lòng ngăn không được ảo não, chính mình rượu phẩm kém như vậy sao? Chẳng lẽ thấy cô nương nhà người ta đáng yêu liền đối nàng vừa hôn lại ôm.
Chu Thanh Ngô nhìn nàng dáng vẻ rối rắm, trong lòng âm thầm bật cười rồi lại có một tia nói không rõ mất mát. Đi đến ngăn tủ đem cho nàng y phục mới, Chu Thanh Ngô ý bảo nàng mặc vào.
Mạnh Sơ Hi một lòng chỉ nghĩ chính mình mất mặt, lúc này mới phát hiện Chu Thanh Ngô cũng thay y phục mới, vải dệt là hôm trước mua, tới gần ăn tết vì đuổi kịp trang phục mới, Chu Thanh Ngô phí không ít tâm tư.
Một thân vải dệt xanh lam mềm mại, so ngày xưa y phục bằng vải bố dùng để lao động, dĩ nhiên muốn phức tạp nhiều, lại mười phần hiển lộ nữ nhi gia dáng người mảnh khảnh.
Mạnh Sơ Hi lập tức nhịn không được đánh giá, khen nói: "Thanh Ngô xuyên y phục này thật sự đẹp."
Chu Thanh Ngô trong mắt có chút ngượng ngùng, chỉ chỉ y phục bên giường: Ngươi trước thử xem, mặc có vừa không.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH-Edit hoàn]Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô-Thời Vi Nguyệt Thượng
RomanceThể loại: Xuyên qua cổ đại, An cư làm ruộng, mỹ thực, ngọt văn, hỗ công, 1x1, HE Nhân vật chính: Chu Thanh Ngô, Mạnh Sơ Hi Văn án: Mạnh Sơ Hi chưa từng nghĩ nhân sinh chính mình sẽ ở một lần tham quan bảo tàng mộ cổ liền bị đảo lộn nghiêng trời lệch...