☆Chương 21: Đào măng mùa đông [01-03-2020]

6.4K 547 60
                                    

Mạnh Sơ Hi gật gật đầu, theo sau nàng ngẩng đầu nhìn bao quát phiến rừng trúc, mở miệng nói: "Phiến rừng này cây trúc đều già, lá trúc màu sắc thâm lục, hẳn là sẽ có nhiều măng non. Thời tiết này ăn măng mùa đông thật hảo, măng dùng để xào, hầm canh đều là nhất tuyệt, nếu có thể đào được một ít, liền cho ngươi nếm thử mới mẻ."

Măng mùa đông mỹ vị Chu Thanh Ngô tự nhiên rõ ràng, chỉ là thứ này lại không dễ tìm. Đào măng mùa đông là việc vừa tốn sức vừa yêu cầu kỹ xảo kinh nghiệm, không phải tất cả mọi người đều có thể đào, chỉ sợ bận việc một ngày cũng tìm không thấy mấy cây.

Lúc cha nương của nàng còn sống, bởi vì gia cảnh hậu đãi, mùa đông đến cha nàng đều sẽ mua về một ít măng mùa đông. Nàng thích nhất nương của nàng làm món canh cá nấu măng, từng miếng măng tươi giòn ngọt ngấm gia vị, quyện với mỡ từ cá mềm thơm vô cùng, tuy rằng thật lâu chưa từng được ăn, nhưng hương vị này vĩnh viễn khắc sâu trong ký ức của nàng.

Nàng thật lâu không nhớ tới cha nương, không phải không nhớ, mà là không dám nhớ, hiện giờ đứng ở giữa mảnh rừng trúc, nhìn nữ tử mang đến cho nàng ấm áp cùng quan tâm, Chu Thanh Ngô lại ngăn không được bùi ngùi. Đôi mắt của nàng như bị gió rừng lạnh lẽo tạt qua, sống mũi phát đau, nàng cúi đầu nỗ lực đem sương mù trong mắt áp xuống, cố không để Mạnh Sơ Hi nhìn thấy.

Mạnh Sơ Hi giờ phút này đã đem ánh mắt thu lại, dừng ở trên người Chu Thanh Ngô. Tiểu cô nương đứng ở kia cúi đầu, bàn tay gắt gao nắm lấy vạt áo, mu bàn tay căng chặt tựa hồ đang chịu đựng áp lực. Mùa đông rừng trúc nhiệt độ rất thấp, gió lạnh từ trong rừng trúc xuyên qua mái tóc dài của nàng, mấy sợi tóc hỗn độn phủ xuống, càng tô thêm trên người nàng khổ sở cùng hiu quạnh.

Chu Thanh Ngô trầm mặc không nói, vì vậy Mạnh Sơ Hi ở phía sau chuyên chú quan sát biểu tình cùng động tác của nàng, dần dần Mạnh Sơ Hi cũng phát hiện được, chính mình đối Chu Thanh Ngô cảm xúc biến hóa thập phần mẫn cảm.

Tiểu cô nương phía trước trôi qua thực khổ, cho nên nàng ấy rất giỏi che giấu cảm xúc chính mình, cũng học được cách tự bảo hộ chính mình, cho nên chân chính có thể chạm đến vết thương của nàng ấy, chỉ có thể là thứ nàng ấy cực kỳ quan tâm.

"Như thế nào đột nhiên khổ sở?" Mạnh Sơ Hi đến gần, đem bàn tay lạnh như băng của nàng ấp ở trong tay mình.

Chu Thanh Ngô ngước mắt nhìn nàng một cái, vội vàng lắc lắc đầu đem cảm xúc áp xuống, chậm rãi nói: Nhớ tới cha nương, trước kia nương thường xuyên làm canh cá nấu măng cho ta ăn.

Mạnh Sơ Hi thương tiếc nhìn chằm chằm nàng, theo sau kéo tay nàng đi phía trước, ôn thanh nói: "Năm nay ta sẽ làm canh cá nấu măng cho ngươi, nào, chúng ta đi đào măng thôi."

Trong rừng trúc đã tích một tầng lá rụng, mặt đất xung quanh một rặng trúc già có dấu vết bị lật lên, có chút xác măng rải rác ở một bên, Mạnh Sơ Hi đến gần nhìn xem, chỉ còn lại trong đất cội măng cùng vài miếng xác ngoài.

Chu Thanh Ngô dĩ vãng thường xuyên nhìn thấy, luôn cảm thấy có chút đáng tiếc: Lợn rừng ăn.

Mạnh Sơ Hi gật gật đầu, khi còn nhỏ mỗi lần vào vụ cuối đông, đầu xuân, gia gia liền sẽ dẫn nàng đi đào măng, thường xuyên có thể nhìn đến lợn rừng bới đất, nói đến tìm măng, người cũng không tinh mắt bằng lợn rừng.

[BH-Edit hoàn]Nâng cốc nói chuyện dưỡng ngô-Thời Vi Nguyệt ThượngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ